“Ngươi, ngươi nói bậy! Ta không có ở giữa ăn bớt, dựa vào cái gì lục soát đồ của ta?” Chu quản gia giương cổ, chết sống cũng không cho lục soát!
Đông Lăng nói: “Có hay không xem cái liền biết! Chu quản gia, một lát quận chúa còn muốn để cho ngươi dẫn người đi lục soát những phòng người khác. Ngươi nếu không thể phục chúng, một lát người nào cho ngươi lục soát?”
Chu quản gia sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, len lén ngước mắt nhìn thoáng qua Cầm di nương, còn có Tiêu Viễn Trình.
Cầm di nương sắc mặt đã bi thảm đến mức không thể bi thảm hơn nữa, Tiêu Viễn Trình mặt mày cố nén giận, xoay người nhìn Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Vì sao đột nhiên muốn lục soát phòng?”
Chuyện này trước kia nha đầu này chưa từng có nói qua! Đột nhiên như vậy liền đánh bọn họ một trở tay không kịp!
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cười thầm, đương nhiên là phải đột nhiên. Nếu như sớm cho biết thì các ngươi có chuẩn bị đem Đông giấu Tây cất thì ta tìm cái gì đây?
“Chuyện này ta cũng không nghĩ đến. Nhất thời nghĩ ra nên vừa rồi mới sai Đông Lăng đi làm.” Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nhẹ cười, một chút xíu bộ dáng âm mưu cũng nhìn không ra.
“Chu quản gia là người ta tin tưởng, hắn là người mẫu thân lưu lại, nhất định sẽ không làm cái việc ở giữa ăn bớt bỏ túi riêng, cấu kết người ngoài nguy hại đến người trong phủ trưởng công chúa.”
Tiêu Viễn Trình trầm mặc, thân thể đã mơ hồ run rẩy, tức giận đến nỗi sắp không nhịn được muốn bộc phát ra!
“Ngươi đã tin tưởng vậy cũng không cần lục soát! Chu quản gia đúng là người làm việc lâu năm trong phủ, ngươi cứ làm như vậy chẳng phải là sẽ thương tổn đến cảm tình nhiều năm của mọi người sao?”
“Đúng là vậy, nhưng mà nhiều rương như vậy cũng đã mang ra, nếu như không lục soát một chút sợ rằng mọi người trong lòng cũng không phục.” Nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt ngước mắt lên, nhãn quang lạnh lẽo thản nhiên quét tới trên người gia đinh, nha hoàn, tôi tớ đứng từ trước sảnh đến trong viện.
Tất cả tiếp xúc đến ánh mắt lạnh như băng của nàng đều lui về phía sau, hung hăng nuốt nước miếng một cái.
“Các vị thấy nên lục soát, hay là không lục soát?” Nàng nâng ly trà lên, chậm như rùa mở miệng hỏi.
Các nha hoàn tôi tớ các đều nhìn thoáng qua nhau cuối cùng cũng khiếp sợ khí thế không giận mà uy của Hoàng Bắc Nguyệt đều gật đầu.
“Lục soát! Lục soát!”
“Lục soát quản gia, chúng ta trong lòng mới phục!”
“Đúng vậy, nhất định phải lục soát!”
......
Tiêu Viễn Trình thật muốn đập mạnh một cái lên bàn, đem những tên cẩu nô tài này đi ra ngoài làm thịt! Nhưng mà chứng kiến cục diện như vậy, Tiêu Viễn Trình cũng là trong lòng hỗn loạn, ở bên trong những cái rương này đều là đồ tốt trong phủ trưởng công chúa.
Hắn nhìn thấy không tệ nên cũng lấy ra một nữa, một phần chính mình lưu lại cất dấu, một phần để cho Chu quản gia giữ lại. Hai ngày này hắn muốn tới chỗ khác gây dựng một chút các mối quan hệ, tặng cho thủ trưởng một đại lễ, củng cố một chút địa vị mình ở trong quân. Cũng thuận tiện, hắn chức quan là Phò mã Đô úy, cũng nên thăng một chút, làm nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn có thể cả đời chỉ là Đô úy?
Hắn đã để cho Chu quản gia ở giữa tìm một ít đồ tốt, kim tệ cũng bỏ ra không ít, đều để ở trong lan mỗ tạp muốn đưa đi ra ngoài.
Hôm nay những thứ kia đều ở trong những cái rương này, nếu như bị lục soát ra chuyện hắn để cho Chu quản gia làm giả sổ sách không phải cũng bại lộ sao? Thật sự là người tính không bằng trời tính. Sớm biết vậy đáng lẽ đem những thứ này bỏ vào trong nạp giới, nhưng mà lúc trước hắn là muốn tặng người khác nên mới đem ra. Huống chi hắn làm sao nghĩ tới Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên thay đổi thành một người khác như vậy?
Tuy nhiên, Hoàng Bắc Nguyệt muốn lục soát cũng sẽ không có dễ dàng như vậy, chìa khóa của những cái rương này đều là do hắn cũng tự mình giữ. Cái loại khóa to này đều là dùng cùng với những cái rương lớn, thường do quý tộc sử dụng muốn mở ra cũng không dễ gì!