Trong lòng của Lạc Lạc cũng không có khái niệm việc cơ mật trong buôn bán. Hắn tâm tư đơn thuần, chỉ có tình nghĩa giữa bằng hữu với bằng hữu không có ích lợi.
Hoàng Bắc Nguyệt đối với việc hắn chân thành đối đãi cùng tình nghĩa với mình cũng rất cảm động. Ở thế kỷ hai mươi mốt làm sát thủ, nàng đã ám sát qua vô số loại người kể cả những kẻ buôn bán, nàng biết những bí mật trong buôn bán rất quan trọng, nếu như không phải thật sự xem nàng như bằng hữu thì Lạc lạc cũng sẽ không nói hết với nàng như vậy.
“Người của phủ Trưởng công chúa ta cũng đã gặp qua, tuy rằng kiêu ngạo ngang ngược một chút nhưng lại không nghĩ ra bọn họ lại dám cả gan dưới chân thiên tử trong đế đô mà tham ô”
“Tham ô là một trọng tội, không bằng ngày mai ta đi tìm người của Đình Úy Tự, đem những người đó bắt lại, nghiêm hình thẩm vấn!” Lạc Lạc nói.
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên lắc đầu, nói: “Việc này trước không cần kinh động Đình Úy phủ, để tránh đả thảo kinh xà.”
“Hí Thiên đại nhân nói nên làm như thế nào, ta toàn bộ làm theo!” Lạc Lạc chớp chớp mắt, vẻ mặt hưng phấn.
Tiểu tử này trượng nghĩa thẳng thắn, tính cách này nàng thích!
Đương nhiên, nàng cũng sẽ không gây chuyện làm khó khăn Lạc Lạc, chỉ cần có một chút chứng cớ xác thực, là nàng có thể chơi đùa bọn người Cầm di nương cùng Tuyết di nương!
Nàng lặng lẽ dặn dò Lạc Lạc vài việc, trong lòng vui vẻ. Quả nhiên có đại gia tộc làm chỗ dựa có thể giảm không ít phiến toái.
“Lạc Lạc thiếu gia, nhanh xuống đây đi, lão gia tới!” Phía dưới huấn luyện viên đột nhiên chạy vào, đứng ở dưới nóc nhà nhỏ giọng gọi.
Lạc Lạc nhíu mày, gương mặt vốn đang tươi cười liền xụ xuống
Hoàng Bắc Nguyệt đại khái có thể đoán được nguyên nhân hắn đột nhiên ủ rũ như vậy, hôm nay ở Linh Ương Học Viện tỷ thí thua là một đả kích đối với hắn, dù sao thì Hoàng Bắc Nguyệt là phế vật mà vẫn chiến thắng, điều này làm cho Lạc Lạc thân là nam tử hán không thể cảm thấy vui được.
Nhìn thoáng qua vẻ mặt Lạc Lạc, Hoàng Bắc Nguyệt duỗi tay vỗ một cái lên vai hắn nói: “Đừng làm vẻ mặt đau khổ như thế chứ. Hôm nay ngươi cùng ta so chiêu không phải rất lợi hại sao?”
“Ta nào có lợi hại? Ta biết, đó là ngươi cố ý nhường cho ta.” Lạc Lạc trộm liếc mấy lọn tóc đỏ của nàng dưới áo choàng, có chút ngại ngùng. Tuy nhiên được nàng khen một câu trong lòng hắn cũng âm thầm vui vẻ.
“Ta nói rồi, ta tôn trọng kiếm của ta, kiếm ở trong tay ta tuyệt không đem nó ra đùa giỡn!”
Lạc Lạc trong lòng mừng quýnh lên, mừng rỡ định mở miệng nói gì đó thì ở dưới nóc nhà lại vang lên thanh âm của Trại Tư tộc trưởng: “Hóa ra là Hí Thiên các hạ ở đây, thất lễ. Lạc Lạc, đó là đạo đãi khách của ngươi đó hả, tại sao lại đưa khách lên nóc nhà ngồi? Không có lễ phép!”
Lạc Lạc vẻ mặt oan uổng, Hoàng Bắc Nguyệt lên tiếng nói: “Tộc trưởng không nên trách oan Lạc Lạc thiếu gia, là ta tự mình muốn lên thôi, từ nóc nhà của quý phủ có thể nhìn thấy được cả thành Hoài Lâm.”
Chỗ của gia tộc Bố Cát Nhĩ ở nơi rất cao gần như có thể quan sát đế đô nên phong cảnh rất là đẹp. Nàng nắm lấy Lạc Lạc từ trên nóc nhà nhẹ nhàng đáp xuống.
Thân thủ như vậy làm cho Trại tư tộc trưởng kiến thức rộng rãi cũng lấy làm kinh hãi, Hí Thiên này quả nhiên không phải người bình thường!
“Lạc Lạc, ngươi đi vào trước, phụ thân cùng Hí Thiên các hạ nói mấy câu.” Trại Tư tộc trưởng đem Lạc Lạc đuổi đi.
Lạc Lạc mặc dù không muốn nhưng lời nói phụ thân không dám, trái vẫn là phải đi.
“Trại Tư tộc trưởng có chuyện gì nói thẳng đi.” Hoàng Bắc Nguyệt đi tới giá để vũ khí bên cạnh, nhìn từng cái binh khí nói.