Những người này tuy rằng chưa hề nói, nhưng trong lòng đều hiểu được, Bắc Nguyệt quận chúa này thật sự là nhân vật không thể trêu vào!!
Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt âm trầm, đưa tay lên, nha hoàn cùng gia đinh lập tức không dám nói nhiều lời, lui qua một bên.
“Đem Bội Ngọc dẫn đi, tìm đại phu xem một chút.” Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt nhìn phía trước, Tiêu Viễn Trình cùng đám người Cầm di nương kia chỉ đứng ở xa xa nhìn không dám tới gần, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng hàn khí muốn bức người!
Tiêu Viễn Trình thì không sao, Cầm di nương thấy cặp mắt kia thì trực tiếp lui về sau mấy bước, trái tim kinh hoàng.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi đến phía trước, con ngươi âm lãnh doạ người, thế cho nên ai cũng không dám mở miệng trước.
So sánh với Đông Lăng cùng Bội Ngọc, trên người nàng coi như hoàn hảo, trên mặt cũng chưa chỗ nào bị bẩn, sạch sẽ, mà lại tràn ngập khí thế sắc bén.
“Khụ...” Tiêu Viễn Trình khụ một tiếng, thanh âm khô ráp, giống như mới bị lửa thiêu qua, “Bắc Nguyệt, ngươi không có việc gì là tốt rồi, phụ thân rất lo lắng cho ngươi.”
Hoàng Bắc Nguyệt nhãn quang lạnh lẽo ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn, “Lo lắng cho ta? Phụ thân nói người lo lắng, vì sao không đi vào cứu ta?”
“Lửa, Lửa rất lớn, phụ thân muốn đi vào, cũng không vào được!” Tiêu Viễn Trình căng da mặt cười khan, bộ dáng như vậy, đúng là đủ ghê tởm!
Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: “Phụ thân không vào được, Nhị tỷ tỷ là triệu hoán sư thuộc tính băng, có thể tùy tiện đi vào ta cứu ta, phụ thân như thế nào không cho Nhị tỷ tỷ đi?”
Lửa cháy bình thường thế này thì cao thủ thuộc tính băng vốn không để trong mắt, Tiêu Vận đã là triệu hoán sư tam tinh thuộc tính băng, Thiên Tuyết Miêu hắt hơi một cái cũng có thể tạo ra tuyết, tiến vào biển lửa cứu người có khác đi chơi đâu.
Tiêu Viễn Trình cũng biết điểm này, nhất thời trên mặt cũng có chút không nhịn được, “Cái này, mới vừa rồi tình thế nguy cấp, phụ thân, phụ thân cũng thật không nghĩ tới điểm này, chờ khi nghĩ tới, Hí Thiên đại nhân đã xuất hiện, nàng xuất hiện, không cần phải tới Nhị tỷ tỷ ngươi.”
“Thì ra là thế, ở trong lòng phụ thân tính mạng nữ nhi thân sinh của người có cứu hay không vẫn còn muốn do dự sao.” Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt hàn khí phảng phất có thể giết người.
Tiêu Viễn Trình bị khí thế đó khiến cho nửa ngày cũng không mở miệng được, chỉ có Tiêu Vận nói một câu: “Tam muội muội, lửa đột nhiên cháy, ai cũng không ngờ tới, tại sao ngươi có thể trách phụ thân?”
“Ta cũng không trách phụ thân, ta chỉ trách kẻ phóng hỏa lòng dạ quá ác độc!” Hoàng Bắc Nguyệt nhãn quang phát lạnh, khóe miệng hơi nhếch lên, độ cong kia vừa lãnh lại vừa ngoan (hung ác, tàn nhẫn), “Có dũng khí hại ta, cũng đừng để cho ta bắt được, nếu không, ta phải đòi lại gấp trăm lần!”
Lời này nói ra khiến trong lòng mọi người cũng rét lạnh lên, cả người lông tơ dựng đứng, Tuyết di nương cười nói: “Tam cô nương đừng tức giận mà phá hư thân thể, lửa này chắc chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
“Ta cũng hy vọng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười, “Chuyện này, ta sẽ giao do Đình Úy Tự đến xử lý, Lưu Vân các từ bây giờ trở đi, người nào cũng không cho phép bước vào, để tránh chứng cứ bị phá hủy.”
Tiêu Viễn Trình trên mặt biến sắc, nói: “Vì sao phải mời Đình Úy Tự? Chuyện này làm lớn, cũng không có lợi ích gì!”
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói: “Phụ thân, Chu quản gia đã táng thân trong biển lửa, trong phủ chết đi một người, tại sao có thể không báo Đình Úy Tự đây?”
“Chu quản gia chết rồi ư?” Tiêu Viễn Trình nhất thời nhịn không được, trên mặt vậy mà lộ ra một tia vui sướng, bị Cầm di nương ở phía sau nhéo một cái, vẻ mặt mới thu liễm.
“Chết rồi.” Hoàng Bắc Nguyệt nói, “Tuy nhiên trước khi chết, những điều nên nói hắn cũng đã nói, những gì nên tra ta sẽ không bỏ qua.”