Trúng độc của Thôn Thiên Hồng Mãng không dễ chịu gì, lúc ấy nàng trúng độc, cái cảm giác đó hôm nay nhớ tới cũng cảm thấy khó chịu.
Mặc dù Chiến Dã trúng độc không nhiều lắm, nhưng cũng không dễ chịu hơn là mấy, hắn như vậy mà vẫn chạy tới tìm nàng, trong lòng nàng thật là cảm thấy không yên tâm, muốn mở miệng nói mấy câu quan tâm, nhưng mà nhiều người như vậy, một tiểu thư khuê các như nàng nói nhiều cũng không tốt.
Chiến Dã cũng không có ý ở lại trong phủ trưởng công chúa uống trà, hỏa hoạn còn chưa được dập tắt, bây giờ trong phủ trên dưới cũng bận rộn vì cái này, hắn ở lại sẽ càng thêm bận rộn, rối ren.
Đối với Tiêu Viễn Trình nói mấy câu khách khí, dự dịnh đi thì Cầm di nương chợt lên tiếng nói: “Thái tử điện hạ xin dừng bước.”
Trong phủ là một di nương, địa vị cũng không có cao bao nhiêu, theo lý sao có thể đường đột công khai gọi Thái tử dừng bước như vậy? Cho nên khi nghe thanh âm của Cầm di nương phát ra, mọi người trong phủ trên dưới đều dời ánh mắt lên người nàng.
Cầm di nương cũng rất bình tĩnh, một chút hốt hoảng cũng không có, từ từ đi lên phía trước, quỳ trên mặt đất hành lễ.
Chiến Dã quay người lại, hắn không quen biết vị nữ quyến này, vì vậy ánh mắt liền nhìn về phía Tiêu Viễn Trình.
Tiêu Viễn Trình cũng không biết cầm di nương đây là muốn làm gì, chính mình cũng nghi hoặc, bất đắc dĩ nói : “Đây là di nương tam phòng của thần, để cho Thái tử điện hạ chê cười rồi.”
Hoàng Bắc Nguyệt hơi cau mày, Chiến Dã còn chưa lấy vợ, phương thức Tiêu viễn Trình giới thiệu này thật là làm cho người khác có chút chán ghét, hắn có tam phòng di nương, người nào chả biết?
Quả nhiên, sau khi nói xong, Chiến Dã vẫn còn có chút mê hoặc, nhưng trên mặt không có biểu hiện thất lễ gì.
“Thái tử điện hạ” Hoàng Bắc Nguyệt hơi quỳ gối, nói : “Đây là mẫu thân của đại ca ca ta Tiêu Trọng Kỳ, cũng là thứ nữ của Thừa tướng.”
Chiến Dã lúc này mới gật đầu một cái, nghe được thứ nữ của Thừa tướng là đủ, chân mày liền cau lại một chút, mặc dù trước kia hắn đối với chuyện bát quái của quí tộc trong thành Lâm Hoài không có hứng thú gì, nhưng thứ nữ của Thừa tướng, hắn cũng biết một chút.
Năm đó ở bữa tiệc trong cung công khai dụ dỗ Phò mã Tiêu Viễn Trình, để cho hoàng cô của mình khó chịu, làm mất thể diện của nữ nhân, phụ hoàng cùng Thái hậu cũng tức giận vô cùng, lúc ấy hắn còn nhỏ, tuy nhiên cũng nhớ được một chút.
Khi phò mã Tiêu Viễn Trình cho thứ nữ của Thừa tướng làm di nương, cũng không nghĩ là vị nữ quyến này.
“Chuyện gì?” Chiến Dã lạnh nhạt hỏi.
Cầm di nương nghe được Hoàng Bắc Nguyệt giới thiệu như vậy, trong lòng nhất thời có chút oán hận, nha đầu này tốt hơn là không nên đề cập tới, hết lần này tới lần khác nói cái gì mà thứ nữ của Thừa tướng? Đây không phải là để cho nàng khó chịu sao?
Tuy nhiên, trước mắt nàng có chuyện quan trọng hơn, tạm thời không cùng Hoàng Bắc Nguyệt so đo những việc lặt vặt này.
Cầm di nương dập đầu một cái, mới nói: “Khởi bẩm Thái tử điện hạ, thần thiếp cảm thấy trận hỏa hoạn này tới đột ngột, chỉ sợ không phải ngoài ý muốn, mà cho là...”
Lời Cầm di nương vừa nói ra khiến tất cả mọi người trong phủ bàn tán xôn xao.
Tiêu viễn Trình lập tức hét lớn: “Nữ quyến trong nhà mà hồ ngôn loạn ngữ cái gì!? Chớ có ở trước mặt Thái tử điện hạ vô lễ!”
Cầm di nương hơi rụt người lại cúi đầu, Tiêu Viễn Trình nhiều năm như vậy vẫn luôn thương yêu nàng, cho tới bây giờ chưa bao giờ quát lớn với nàng như vậy, nhất thời nàng cũng có chút sợ.
Chiến Dã giơ một tay lên, ý bảo Tiêu Viễn Trình đừng có nói nhiều, sau đó nói với Cầm di nương : “Nói tiếp.”
“Dạ.” Cầm di nương nhút nhát đáp một tiếng, sau đó mới tận lực dùng giọng nói ôn nhu: “Ngày gần đây, phủ Trưởng công chúa cùng An Quốc công phủ có mâu thuẫn, vì vậy An Quốc công phái người đem phủ Trưởng công chúa bao vây lại, lúc trong phủ đi ra ngoài, cũng bị bọn họ gây khó khăn. Mà trước đó không lâu, An Quốc công cùng công tử Tiết Triệt tự mình đến phủ, đem hôn ước của Bắc Nguyệt quận chúa cùng công tử Tiết Triệt giải trừ.