Cảnh Trung là một nam nhân hơn ba mươi tuổi tuấn lãng, vẻ mặt nghiêm túc, thân hình cao lớn một thân đẩy khí chất uy vũ nhiều năm chưởng quản hình ngục, bởi vậy cả người cũng lộ ra một loại uy nghiêm cùng hơi thở lãnh khốc, người đứng ở trước mặt hắn, cũng không dám có chút cử động xấu nào.
Hoàng Bắc Nguyệt vừa đi vào, Cảnh Trung cơ hồ liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng đúng là Bắc Nguyệt quận chúa, lập tức đứng lên, tiến lên đi, chỉnh vạt áo, quỳ trên mặt đất, hành đại lễ.
“Đình Úy Cảnh Trung, tham kiến Bắc Nguyệt quận chúa!”
“Đình Úy đại nhân mau mời đứng dậy!” Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng nói, Đình Úy là chức quan thật lớn, mặc dù nàng là quận chúa, nhưng mà cũng không cần hành lễ lớn như thế!
Cảnh Trung nhất định phải hoàn tất cấp bậc lễ nghĩa mới bằng lòng đứng lên, hành động này làm cho tất cả mọi người trong tiền thính rất không hài lòng, trong lòng thầm hận.
“Chuyện phóng hỏa lần này, tại hạ nhất định sẽ tra ra manh mối, cho quận chúa một câu trả lời công bằng!” Cảnh Trung nghiêm túc nói, ánh mắt lạnh lẽo ác độc hướng mọi người trong sảnh quét quá một vòng, tất cả mọi người rùng mình một cái, nhất tề đều rụt người lại.
“Làm phiền Đình Úy đại nhân.” Hoàng Bắc Nguyệt cúi người một chút.
“Vì quận chúa cống hiến sức lực là điều phải làm.” Cảnh Trung vừa nói, từ nạp giới trong tay trong xuất ra một cái hộp gấm: “Đây là hai viên An Tức đan, quận chúa sợ hãi trong lòng, không an thì đem hai viên An Tức đan này để trong lô hương, có tác dụng định khí ngưng thần trấn tĩnh thư giản đầu óc.”
Hoàng Bắc Nguyệt tiếp nhận cười nói: “Làm sao có thể không biết xấu hổ mà nhận không vật của đại nhân? Đông Lăng, đem Bạch Ngọc Tuyết Tham đan ngày hôm trước lão gia tử tặng đến, tặng cho Đình Úy đại nhân.”
Cảnh Trung vội vàng đứng lên: “Quận chúa không thể, tại hạ không thể nhận được”
“Cảnh thúc thúc, đây cũng không phải là hối lộ, lúc mẫu thân còn sống thường nhắc tới ngươi, Bắc Nguyệt vẫn vô duyên nhìn thấy, lần này coi như là lễ gặp mặt, là Bắc Nguyệt hiếu kính Cảnh thúc thúc một chút lễ vật, nếu như Cảnh thúc thúc không nhận, đó chính là không xem Bắc Nguyệt là người một nhà.”
Nàng một tiếng gọi ‘Cảnh thúc thúc’ này làm trong lòng Cảnh Trung nóng lên, lại nghe đến nàng nhắc tới trưởng công chúa, càng lại xúc động tâm thần, thở dài một tiếng: “Hôm nay ngươi đã lớn như vậy, cũng hiểu chuyện, Cảnh thúc thúc qua nhiều năm như vậy cũng không có chiếu cố tốt cho ngươi, thẹn với mẫu thân ngươi.”
“Cảnh thúc thúc ngàn vạn đừng nói như vậy, lúc này đây, đã rất làm phiền ngài.”
Cảnh Trung nghiêm túc nói: “Chuyện này, ta nhất định điều tra thật tốt, tuyệt sẽ không lơ là!”
Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười, Cảnh Trung này mặc dù là được trưởng công chúa tiến cử đi lên, chỉ bất quá bây giờ là điều tra phủ trưởng công chúa cùng An Quốc công phủ. An Quốc công phủ còn tốt, chỉ là trong phủ trưởng công chúa có Phò mã Tiêu Viễn Trình, tốt xấu cũng là phụ thân Hoàng Bắc Nguyệt, hắn điều tra bọn họ, tự nhiên sẽ bị trói buộc một chút.
Chỉ là Hoàng Bắc Nguyệt nhắc tới trưởng công chúa, Cảnh Trung khó tránh khỏi sẽ nhớ tới năm đó Trưởng công chúa đột nhiên qua đời một cách kỳ lạ, hơn nữa tận mắt thấy nàng gầy gò tiều tụy như thế, Cảnh Trung một đầu nhiệt huyết nổi lên, không hề cố kỵ mà điều tra!
Người của Đình Úy Tự đến điều tra, bọn họ tự nhiên cũng đều xin nghỉ, không đi Linh Ương Học Viện, ngay cả Tiêu Viễn Trình cũng không cần đi trong quân.
Lưu Vân các bị lửa thiêu một nửa, lúc này thoạt nhìn hết sức tiêu điều, thi thể Chu quản gia được mang ra, Bội Ngọc quỳ trên mặt đất khóc lớn không ngừng.
Tiêu Viễn Trình tận mắt thấy thi thể Chu quản gia, trong lòng mới thật sự yên tâm.
Chuyện phủ Trưởng công chúa cháy lớn như vậy, ở trong thành Lâm Hoài tự nhiên cũng đều truyền ra, tới giữa trưa, Lạc Lạc thiếu gia của gia tộc Bố Cát Nhĩ tự mình mang người tới nhà thăm, hắn vừa mở cửa vào, sau lưng công chúa Anh Dạ cũng tới.