“Hoàng tổ mẫu, ta cảm thấy loại chuyện này vẫn nên hỏi ý tứ của Hoàng huynh trước thì hơn.” Anh Dạ công chúa mở miệng nói, để tránh bị Hoàng hậu quở mắng lần nữa, nàng nói chuyện uyển chuyển hơn một ít: “Nói không chừng trong lòng Hoàng huynh đã có ý trung nhân thì sao.”
Thái hậu “a” một tiếng, ngẩng đầu hỏi: “Chiến Dã, điều Anh Dạ nói có phải là sự thật hay không?”
“Mẫu hậu, Anh Dạ tuổi còn nhỏ nên ăn nói lung tung đó thôi, mấy năm nay Chiến Dã đều bận rộn tu luyện, nào có cơ hội tiếp xúc với nữ tử bên ngoài.” Hoàng hậu cướp lời, trừng mắt nhìn Anh Dạ công chúa một cái.
Anh Dạ công chúa lo lắng nhìn về phía Chiến Dã: “Hoàng huynh, ngươi nói một câu đi.”
Sau khi nói xong, Anh Dạ công chúa ngây thơ còn quay sang nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một cái.
Hoàng hậu lập tức nói: “Mẫu hậu, chuyện này cũng không gấp, hay là chúng ta chờ Chiến Dã từ từ suy nghĩ rồi quyết định sau đi.”
Thái hậu cũng là người khôn khéo, vừa nghe Anh Dạ công chúa nói mấy câu, lại nhìn động tĩnh của nàng thì trong lòng bà liền hiểu rõ. Bà thu hồi mấy quyển tấu chương lại, dựa vào đệm mềm nói: “Cũng được, Chiến Dã cứ từ từ mà quyết định, hôm nay ai gia mệt mỏi rồi, các ngươi cũng trở về đi.”
Thái hậu đã lên tiếng, mọi người cũng không nán lại lâu, ai nấy đều quỳ xuống thỉnh an rồi lục tục kéo nhau ra ngoài.
Lúc gần đi, Thái hậu hướng Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Bắc Nguyệt, lúc rảnh rỗi phải tiến cung thăm hoàng tổ mẫu biết không?”
“Vâng.” Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng đáp ứng, chậm rãi lui ra ngoài. Đông Lăng ở bên ngoài đang giúp nàng phủ thêm áo choàng thì một tiểu cung nữ bỗng dưng đi tới, nói: “Bắc Nguyệt quận chúa, Hoàng hậu nương nương mời ngài qua Phượng Tường Cung ngồi một chút.”
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, sau đó cười nói: “Xin mời dẫn đường.”
Cung nữ xoay người, cúi đầu đi trước dẫn đường. Từng bông tuyết nhỏ phiêu phiêu rơi xuống, Đông Lăng cầm một cái ô, đi theo phía sau cung nữ kia.
Đường đến Phượng Tường Cung, nàng vẫn còn chút ấn tượng, mà con đường cung nữ đang chỉ rõ ràng không phải đường đi Phượng Tường Cung, hơn nữa càng đi càng vắng vẻ.
Đông Lăng cảm thấy không đúng, đang muốn mở miệng hỏi thì lại bị Hoàng Bắc Nguyệt đưa tay cản lại.
Muốn giở trò quỷ? Ở dưới mí mắt nàng, đám người này có thể gây ra bao nhiêu sóng gió đây?!
“Xin quận chúa chờ ở chỗ này, Hoàng hậu nương nương sẽ nhanh chóng tới thôi.” Nơi cung nữ mang bọn họ đến là một cái lỗ thông gió (thông phong khẩu, tiểu Dạ cũng không biết chỗ này là chỗ nào trong cung nữa), đây là địa phương gió thổi rất mạnh, lại còn mang theo băng tuyết, muốn có bao nhiêu lạnh thì có bấy nhiêu lạnh.
Bắt nàng chờ ở loại địa phương này, đây không phải là cố ý hành hạ nàng hay sao?
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Vị tỷ tỷ này, thỉnh ngươi nói cho Hoàng hậu nương nương một tiếng, việc ta tiến cung chắc hẳn Hoàng thượng cũng biết, bởi vậy lát nữa ta còn phải đi thỉnh an Hoàng thượng.”
Thần sắc cung nữ hơi đổi, không đợi nàng lên tiếng, thanh âm tràn ngập uy nghi của Hoàng hậu liền từ phía sau truyền đến: “Bắc Nguyệt quận chúa mời đi theo ta, nơi này gió lớn, không khéo lại khiến ngươi nhiễm bệnh.”
Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhếch lên, chậm rãi đi qua. Hoàng hậu ở trong cung điện phía sau lỗ thông gió, cung nữ nấu một bình rượu, nàng ta đang từ từ thưởng thức.
Hoàng Bắc Nguyệt thi lễ, Hoàng hậu ngẩng đầu lên nhìn nàng, thần sắc lạnh nhạt nói: “Quận chúa thông minh cơ trí, Bổn cung vô cùng bội phục.”
“Hoàng hậu nương nương phong nghi uy nghiêm, Bắc Nguyệt không dám.” Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói.
Đã sớm biết Hoàng hậu có ấn tượng không tốt đối với nàng, nàng cũng không cần phải làm bộ làm tịch.
“Nghe Anh Dạ nói, Bắc Nguyệt quận chúa cùng Thái tử ở bên ngoài cung đã sớm quen biết?”
“Thái tử nhiều lần chiếu cố, Bắc Nguyệt vô cùng cảm kích.”
Hoàng hậu đứng lên, xoay người nhìn nàng: “Bắc Nguyệt quận chúa, bởi vì cảm kích, nên ngươi sinh ra tình ý đối với Thái tử?”
[ truyen cua tui | Net ]
Lời này vô cùng trắng trợn, ngay cả Hoàng hậu cũng cảm thấy có chút quá đáng, nhưng mỗi khi nghĩ đến nụ cười ban nãy của Chiến Dã, trong lòng Hoàng hậu lại cảm thấy lo sợ bất an.