Thân tổ mẫu, nàng không quan tâm! Nàng muốn biết sự thật!
“Tiểu thư!” Đông Lăng tiến lên hội hợp cùng nàng, đôi mắt vừa khóc sưng húp lại, hít mũi một cái, có chút oán hận, rồi lại sợ hãi nhìn thoáng qua thái hậu.
“Đừng khóc, chúng ta đi.”
Đông Lăng gật đầu, cùng nàng đỡ thái hậu.
“Nguyệt nhi, ta sẽ đi cùng ngươi.” Sau lưng bỗng có một thanh âm ôn nhu, lúc nghe có mấy phần khàn khan cùng thê lương.
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Tiêu Dao Vương đứng ở phía sau, bên khóe miệng còn lưu lại chút vết máu.
Trong con ngươi có một ánh sáng lạnh lùng thoáng qua, lòng cảm thấy ớn lạnh, Tiêu Dao Vương hơi ngẩn người, chua xót nói: “Ngươi muốn biết chuyện gì, ta có thể nói cho ngươi biết.”
“Tại sao ta phải tin tưởng ngươi?” Hoàng Bắc Nguyệt không chút khách khí nói, trải qua sự việc hôm nay, nàng sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ người nào nữa!
Lòng người khó đoán, có vài thứ, không phải ngươi ngu nên không thấy, mà căn bản là ngươi không dám suy nghĩ đến nó!
“Vậy cái này được không?” Tiêu Dao Vương tlấy từ trong ống tay áo ra một hộp gấm: “Đây là đồ của Dực trước khi đi nhờ ta giao cho ngươi, hắn tin tưởng ta, vậy ngươi cũng tin tưởng ta một lần được không?”
Nhìn cái hộp gấm kia, trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt có chút rung động.
Hắn đi rồi, thì ra hôm nay là ngày hắn rời đi.
“Đông Lăng, ra nhận đi.” Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng phân phó Đông Lăng, sau đó lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiêu Dao Vương: “Ngươi có thể đi theo, nhưng nếu ngươi hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ hạ thủ không lưu tình.”
“Ta biết.” Tiêu Dao Vương đau khổ nói, đến mức này, hắn làm sao còn có thể toàn tâm toàn ý trông cậy vào nàng không có chút phòng bị mà tin tưởng hắn đây?
Hắn đã không còn tư cách như vậy.
Trong lòng vừa chua xót vừa đau đớn, rồi lại không thể làm gì.
Hắn đi lên phía trước, từ trong tay Hoàng Bắc Nguyệt nhận lấy Thái hậu, tự mình đỡ, Hoàng Bắc Nguyệt đề phòng xung quanh, vài người vội vã rời đi.
Anh Dạ công chúa cảm thấy quảng trường thật yên lặng, Hoàng Bắc Nguyệt cùng bọn họ rời đi đã lâu, chứng kiến người người ngổn ngang ngã ra đất, Anh Dạ công chúa hoảng sợ.
Vội vàng nhảy xuống từ trên lưng ngựa, Anh Dạ công chúa chạy đến khán đài, nhìn thấy Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nằm trên mặt đất, còn có Chiến Dã!
Ngay cả Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân cũng hấp hối trên mặt đất, yếu ớt thở hổn hển.
“Phụ hoàng! Mẫu hậu! Hoàng huynh!”
Nàng nhìn từng người, nhưng lại phát hiện Hoàng thượng cũng hoàng hậu đang ngủ rất say, đúng là ngủ thiếp đi, vẫn còn thở, mạch đập vẫn bình thường.
Nàng nhẹ nhõm thở phào một hơi, vừa mới vào nhìn thấy mọi người ngã lăn trên mặt đất, thật sự là bị dọa đến nhảy dựng lên!
“Anh Dạ...” Một thanh âm suy yếu từ phía sau Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân vang đến, Anh Dạ công chúa vội vàng chạy đến, nhìn thấy Chiến Dã mệt mỏi dựa vào vách tường.
“Hoàng huynh! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoàng tổ mẫu ở đâu? Tại sao không thấy người?” Anh Dạ ngẩng đầu nhìn xung quanh, quả thật là không có thấy thái hậu.
“Là Chức Mộng thú...” Chiến Dã ngập ngừng nói.
“Chức Mộng thú!” Anh Dạ hô nhỏ một tiếng, chợt nhớ ở trong Phù Quang rừng rậm trải qua hết thảy mọi chuyện, lại vừa ở ngoài thành chứng kiến Hí Thiên từ Đình Úy Tự đem Tiêu Viễn Trình trong đại lao ra ngoài nói chuyện.
“Có phải chính Hí Thiên giở trò ma quỷ?” Anh Dạ công chúa cắn răng, nàng vừa mới tiến vào đây, cũng thấy Tiêu Viễn Trình.
Vây Hí Thiên nhất định đã tới nơi này, cho nên Tiêu Viễn Trình cũng ở đây!
“Hí Thiên?”