Đông Lăng cũng học theo nàng, đem rượu đổ đi, hiểu Hoàng Bắc Nguyệt đang tế bái trưởng công chúa Huệ Văn, nhất thời nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Trưởng công chúa điện hạ, ngài yên nghỉ đi, Đông Lăng sẽ cố gắng phục vụ tốt tiểu thư, cho dù tan xương nát nát thịt, Đông Lăng cũng sẽ che ở phía trước cho tiểu thư!” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nàng một cái, nhẹ giọng cười nói: “Bớt nói nhảm, đi theo ta, làm sao có thể để ngươi tan xương nát thịt?” Đông Lăng khịt khịt cái mũi nói: “Điều Đông Lăng nói là sự thật! Bây giờ tiểu thư muốn làm gì, Đông Lăng cũng sẽ đi theo, tiểu thư ở đâu, Đông Lăng cũng ở đấy!” Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ bả vai của nàng, đã sớm biết tính cách Đông Lăng là như vậy, mặc kệ là trong hoàn cảnh nào đều không rời bỏ nàng, cho nên không nghĩ tới việc đuổi Đông Lăng đi. Huống chi có Đông Lăng bên mình cũng là một chuyện tốt, nàng từ nhỏ cô đơn một mình lớn lên, vẫn rất hy vọng có người bên cạnh giúp đỡ, hơn nữa Đông Lăng sẽ chiếu cố Tiểu Hổ cùng Chi Chi, xem như là trợ thủ đắc lực của nàng. “Nếu không sợ chịu khổ thì có thể theo.” Đông Lăng nghe nàng nói như vậy, biết là nàng đã đồng ý, lập tức vui vẻ gật đầu: “Cho dù cực khổ thế nào Đông Lăng cũng không sợ!” Hoàng Bắc Nguyệt cười cười, từ nạp giới lấy ra hộp gấm mà Tiêu Dao Vương đưa, mở ra, bên trong có hai viên đan dược màu tím vàng, phía trên màu vàng thoáng hiện hoa quang, lực lượng nguyên khí mạnh mẽ từ bên trong đan dược thẩm thấu ra ngoài. Chỉ là nhìn như vậy, cũng có thể cảm giác được một loại áp lực, đặc biệt Đông Lăng chỉ là người có thiên phú bình thường, nhất định trong trái tim cảm thấy bị áp bách nặng nề. “Tiểu thư, đây là vật gì vậy?” Đông Lăng tò mò hỏi, đôi mắt mở rất to, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua loại đan dược này! “Đây là Tẩy Tủy đan.” Hoàng Bắc Nguyệt vừa nói, từ trong hộp gấm lấy ra một viên Tẩy Tủy đan: “Đây là cho ngươi, Đông Lăng, ở thời đại này không nên làm người yếu, sau này chúng ta sẽ có càng nhiều nguy hiểm, ngươi nhất định phải cố gắng.” Đôi mắt của Đông Lăng nhìn thẳng, ngơ ngác nhìn Tẩy Tủy đan lóe quang hoa, khiếp sợ không kiềm chế được. “Tiểu thư, người lấy được Tẩy Tủy đan từ chỗ nào vậy?” Mặc dù Đông Lăng chỉ là nha hoàn thiên phú bình thường, nhưng là đối với loại bảo bối làm người ta mơ ước như Tẩy Tủy đan, vẫn có nghe đến. Tẩy Tủy đan khó có thể luyện chế, trên cả đại lục này ai cũng biết là không biết cách bao nhiêu năm mới nghe nói có luyện dược sư luyện chế ra Tẩy Tủy đan. Cho dù là cầm núi vàng hay núi bạc cũng không mua được, làm sao tiểu thư thoáng cái đã có hai viên? Kể từ khi biết Hoàng Bắc Nguyệt chính là Hí Thiên, Đông Lăng đã vô cùng sùng bái Hoàng Bắc Nguyệt, biết nàng có năng lực rất lớn, ở trong mắt nàng thì Hoàng Bắc Nguyệt là không gì không làm được. Nhưng thoáng cái đã có hai viên Tẩy Tủy đan, đó quả là điều không thể tin được! Nhìn vẻ mặt Đông Lăng ngu ngơ, Hoàng Bắc Nguyệt không muốn giải thích nhiều, Tẩy Tủy đan này là của Phong Liên Dực cho, nàng không thích nhắc lại chuyện này. “Sau này giải thích với ngươi sau, giữ cho chắc, một lát nữa tìm một chỗ an tĩnh để ngươi nghỉ ngơi, đem Tẩy Tủy đan ăn hết, ta muốn đi làm một chút chuyện.” Đông Lăng lập tức cầm tay nàng: “Tiểu thư, người muốn đi đâu? Người đừng bỏ Đông Lăng để đi một mình?” “Ta đã đồng ý sẽ mang ngươi đi cùng, nhất định sẽ không nuốt lời, chỉ là trong thành Lâm Hoài có việc ta không hoàn thành không được, ta không muốn mang theo tiếc nuối rời đi!” Đông Lăng thấp thỏm gật đầu.