Ý nghĩ xây dựng một thế lực chỉ thuộc về mình càng ngày càng trở nên mãnh liệt, đợi đến khi ra khỏi Phù Quang rừng rậm, phải đối mặt chính là cả đại lục Tạp Nhĩ Tháp này.
Quang Diệu Điện đầy rẫy cao thủ, Tu La thành thần bí khó lường, rồi những đại gia tộc bao đời uy phong nơi đại lục Tạp Nhĩ Tháp, và cả tứ đại cường quốc hùng bá một phương! Nàng so với các thế lực này, thật sự rất nhỏ bé, cho nên, nàng cần phải có được nhân tài! Nhìn thấy A Tát Lôi đã đến gần bọn trẻ, khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cong lên. Bây giờ bọn trẻ đều như chim sợ cành cong, đột nhiên có người tới gần, một đứa bé sợ hãi kêu một tiếng, A Tát Lôi vội vàng che miệng nó lại, hắn bị dọa tới nỗi mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống. Bách Mục Hàn Thiềm nghe được động tĩnh, ở trong ao giật mình một cái, mở ra con mắt trên lưng, nhìn về phía bọn trẻ, xác nhận không có biến động gì, mới tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp. A Tát Lôi thở phào một hơi, đi ra khỏi bóng tối, gấp rút dùng dao găm cắt dây trói cho bọn trẻ, ôm lấy hai đứa bé nhỏ tuổi nhất, giơ tay ra hiệu, để bọn nó đi theo mình. Mấy đứa bé kia cũng biết phải làm thế nào, chẳng ai bảo ai cùng ngậm chặt miệng, cẩn thận theo sát A Tát Lôi chạy trốn. Còn chưa đi được vài bước, đột nhiên trong ao truyền đến một tiếng rống đinh tai nhức óc, ngay sau đó, trong ao đầm có cái gì vùng vẫy đứng lên, là Bách Mục Hàn Thiềm đã tỉnh lại! “Chạy mau!” A Tát Lôi hét to một tiếng, vội vàng đẩy bọn trẻ chạy về phía trước, mình thì cản ở phía sau. Bách Mục Hàn Thiềm mở to đôi mắt trên đầu, trong bóng tối, hai con mắt mở lớn lóe sáng không thôi, trợn mắt hung ác nhìn qua, thân thể to lớn chậm rãi bò ra từ trong ao, ‘grừ grừ’ gầm nhẹ, chân trước vung lên, mạnh mẽ đập nát mặt đất dưới chân! A Tát Lôi là triệu hoán sư phong thuộc tính, lực chiến đấu của hắn tuy không mạnh, nhưng động tác rất nhanh nhẹn, nếu là bình thường, hắn đã sớm nhanh như chớp biến mất, Bách Mục Hàn Thiềm chỉ có thể giương mắt nhìn theo tốc độ của hắn mà thôi, thế nhưng lúc này lại vướng víu bọn nhóc này, bọn nó chân vừa ngắn lại chạy quá chậm chạp, hắn không còn cách nào khác ngoài đờ mình đứng đó! Mắt thấy mình sắp bị móng vuốt của Bách Mục Hàn Thiềm cào thành một bãi máu loãng, A Tát Lôi rốt cuộc không nhịn được gào lên: “Các hạ, ngươi phải ra ngoài đi chứ! Muốn thấy ta chết sao!” “Không phải tới rồi ư? Gấp cái gì?” A Tát Lôi sửng sốt, nhìn về phía bên cạnh, Hoàng Bắc Nguyệt không biết từ khi nào đã đứng ngay sát hắn, mái tóc tung bay trong gió, có thể thấy được tốc độ nàng phóng tới đây nhanh đến nhường nào! Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhã nhìn hắn một cái, nói: “Còn không chạy đi?” “Không thành vấn đề! Giao cho ngươi!” A Tát Lôi nhất thời cảm thấy vô cùng an tâm, mặc dù chỉ mới gặp nhau không bao lâu, nhưng trên người thiếu nữ này có một sức mạnh khiến cho người ta bất tri bất giác tin phục không chút ngờ vực! Thấy dáng vẻ tự tin của nàng, nhất định sẽ theo bản năng mà cảm thấy nàng có thể giải quyết tất cả mọi việc! A Tát Lôi dẫn bọn trẻ chạy về hướng ngược lại, bóng dáng của bọn họ vừa khuất, thì cũng là lúc Bách Mục Hàn Thiềm giương cao cái móng vuốt khổng lồ đánh tới, đồng thời Hoàng Bắc Nguyệt cũng cầm Tuyết Ảnh chiến đao lên, thình lình chém tới! Máu tươi tanh tưởi lạnh buốt bắn ra tung tóe từ móng vuốt của Bách Mục Hàn Thiềm, nó gầm to một tiếng, lùi về sau hai bước. Mà Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhanh nhẹn xoay mình sang bên cạnh, trên người không dính một giọt máu. Vạt áo máu đen tung bay, chân phải nhẹ nhàng xoay từng bước, thiếu nữ lạnh lùng giơ tay, ngón trỏ tràn đầy khiêu khích nói: “Đúng là muốn chết, lại đây.” Kiêu ngạo như vậy, nhất thời làm cho trên lưng người tộc Hách Na Lạp vẫn mai phục xung quanh ướt đẫm mồ hôi.