Rạch một nhát đao giữa không trung, từng miếng băng sắc bén thi nhau trồi lên từ mặt đất.
Mặc kệ người kia có lùi lại bao nhiêu bước, những mảnh băng kia vẫn cứ đuổi theo hắn! Mà hắn chỉ có thể hết lần này đến lần khác vung loan nguyệt đao tứ tung, dùng thuộc tính hỏa của đao hết lần này đến lần khác chặt đứt tảng băng! Nhưng thực lực của hắn yếu hơn Hoàng Bắc Nguyệt rất nhiều, thoáng chốc đã không chống đỡ nổi những tảng băng kia, dưới chân chỉ khựng lại một cái, đột nhiên một cây băng đã xuyên từ dưới đất qua một bắp chân của hắn! Hắn ngã nhào xuống đất, bất chấp tất cả, cũng lo không nổi việc động tĩnh quá lớn có thể dẫn tới đám lính đánh thuê ở trong doanh địa bên kia, người mang mặt nạ quỷ này thực sự quá biến thái, nếu không triệu hoán linh thú ra thì chỉ có nước chết! “Hỏa Mục Đại Bẳng Điểu!” Một ánh lửa bừng bừng sượt qua, người kia đã được ngọn lửa bao lấy, quấn lên giữa không trung, những tảng băng kia hung hãn dựng lên từ mặt đất, suýt chút nữa thôi, thân thể của hắn đã bị những mũi băng nhọn hoắt chọc thủng rồi! Người nọ toát mồ hôi lạnh. Hỏa Mục Đại Bẳng Điểu là linh thú cấp mười hai thuộc tính hỏa, toàn thân tắm trong ngọn lửa hừng hực, đôi mắt đỏ thẫm một màu, nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Nguyệt mà ré lên một tiếng. Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh: “Linh thú cấp mười hai cũng dám hò hét trước mặt ta? Băng Linh Huyễn Điểu!” Nếu không phải mấy ngày nay Tiểu Hổ tâm tình sa sút, và đang trong giai đoạn dưỡng thương, thì một khi Xích Kim Thánh Hổ đã ra tay, linh thú cấp mười hai này tuyệt đối phải lao mình chạy về không gian linh thú luôn ấy chứ! Sự khác biệt của thần thú và linh thú, nói là một trời một vực cũng không ngoa! Có điều, Băng Linh Huyễn Điểu là một trong “ngũ linh”, cũng là siêu cấp linh thú, đối mặt với linh thú cấp mười hai thì chẳng hề gì! Băng Linh Huyễn Điểu mang theo một làn khí lạnh thấu xương, chưa xuất hiện đã phóng ra một trận gió tuyết cuồng bạo bổ nhào về phía Hỏa Mục Đại Bẳng Điểu! Đại bàng rú một tiếng, vừa lùi về sau, vừa không chịu yếu thế mà đáp trả bằng một đám lửa cuồn cuộn. Hoàng Bắc Nguyệt giơ tuyết ảnh chiến đao ngăn chặn, ngọn lửa kia lập tức bị chặt thành hai mảnh, nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, xuyên qua trung tâm ngọn lửa. “Đừng đánh nữa! Ngài là Bắc Nguyệt quận chúa!” Ngươi kia cũng rất gian nan mà xuyên ra khỏi cơn lốc băng tuyết của Băng Linh Huyễn Điểu, vừa nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đang đằng đằng sát khí, liền lập tức hét lớn! Hoàng Bắc Nguyệt hơi sửng sốt, lại có thể dựa vào Băng Linh Huyễn Điểu đã nhận ra nàng? Căn cứ vào tin tức mà hai ngày nay nghe ngóng được, gần như không có ai biết chuyện Bắc Nguyệt quận chúa chính là Hí Thiên, cái ngày nàng đã bộc lộ thân phận, chỉ có Hồng Liên và Mạnh Kỳ Thiên của Quang Diệu điện, còn có Chiến Dã và Anh Dạ ở đấy. Hai nhóm người này đều sẽ không rảnh đến mức tuyên truyền chuyện của nàng cho toàn thiên hạ đều biết, trừ Anh Dạ công chúa đã nói cho Lạc Lạc, cái thân phận này của nàng vẫn là bí mật. Nhưng ngoại trừ những người này, người biết thân phận nàng chí có Phương di nương và Phong Liên Dực mà thôi! Phương di nương thì không dám nói lung tung, người này cũng không phải Phong Liên Dực, vậy hắn, là người của Phong Liên Dực? Hoàng Bắc Nguyệt dừng lại, liếc xéo hắn: “Ngươi là ai?” “Là ta!” Người kia nhìn thấy Băng Linh Huyễn Điểu xong đã hoài nghi rồi, bây giờ nghe nàng hỏi như thế, liền hoàn toàn xác định thân phận của nàng. Trên khuôn mặt của Phong Liên Dực kia, tức thì lộ ra thần sắc mừng rỡ, hắn vươn tay, xé mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi tuấn tú. Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt nhìn hắn một hồi, nói: “Vũ Văn Địch?” “Bắc Nguyệt quận chúa còn nhớ tới ta, thật tốt quá, ta...” Người phía sau mặt nạ, quả nhiên chính là người luôn trung thành đi theo Phong Liên Dực khi còn ở Nam Dực quốc năm đó, Vũ Văn Địch!