Đám người A Tát Lôi sửng sốt một chút, sau đó mọi người cũng kịp phản ứng.
Đúng vậy! Già Dạ Chi Vương của bọn họ, trí tuệ cùng khí phách như thế, chỉ là ngôi vị hoàng hậu thì sao xứng được? Mặc dù trước đây chưa từng có chuyện nữ nhân xưng vương xưng bá, nhưng cũng không thể nói là phụ nữ thì không làm được! Nhóm nam nhân này hoàn toàn bội phục Già Dạ Chi Vương, tương lai nàng trở thành vua, bọn họ sẽ tuyệt đối ủng hộ! “Cát Khắc đại ca vẫn là hiểu chuyện nhất!” A Tát Lôi giơ ngón tay cái lên. Cát Khắc ha ha cười lớn một tiếng nói: “Dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng tuyệt đối ủng hộ Già Dạ Chi Vương! Thề chết theo ngài, không rời không bỏ!” “Chúng ta cũng vậy! Thề chết theo ngài, không rời không bỏ!” Những thanh niên trong lều cũng rối rít phát thề. Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bọn họ cười, nói: “Xem ra vì các ngươi, sau này ta phải cố gắng mới được.” A Tát Lôi nói: “Vương, thật ra thì ngươi làm hoàng hậu cũng không sao, nếu chán thì đạp tên hoàng đế xuống, chính mình làm lão đại!” “Đúng! Ha ha ha !” Ít khi tâm tình tốt như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt cũng cười lên cùng bọn họ, sau đó bèn đứng lên nói: “Ăn cơm xong, chúng ta sẽ vào thành một chuyến, chỉ cần A Lệ Nhã đi theo ta là được, những người khác ở lại canh giữ, nhớ không được phép gây chuyện.” “Vương, ta cũng muốn đi!” Cát Khắc vội vàng nói. “Thế nào, còn lo lắng ta có chuyện gì sao?” “Không...” Cát Khắc gãi gãi gáy, thực lực của Hoàng Bắc Nguyệt, bọn họ ai cũng không dám hoài nghi, có thể đối phó với thần thú lục giai, lần này vào Huy Kinh còn có gì phải lo lắng? “Nghe nói người của Quang Diệu Điện đang ở trong thành, xin người hãy cẩn thận.” Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, giơ tay với A Lệ Nhã: “Đi thôi.” Hai người cùng nhau hướng về phía nội thành, một người đeo mặt nạ quỷ dị mặc áo bào đen, một thiếu nữ áo xanh thanh lệ đi chung hoàn toàn có sự khác biệt rất lớn. Giống như một người ở trong bóng tối, một người đứng dưới ánh mặt trời, quả là một tổ hợp rất kỳ quái. Dọc theo đường đi có không ít người quay đầu nhìn bọn họ, A Lệ Nhã lần đầu tiên ra ngoài rất sợ bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, có chút xấu hổ. Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Ngay cả ánh mắt của người khác cũng sợ, sao có thể trở thành cường giả hùng bá một phương?” Ngực A Lệ Nhã phập phồng, cắn môi, nặng nề gật đầu: “Dạ!” Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo nàng, cũng không quan tâm những ánh nhìn kia nữa. Vào thành, độ phồn hoa của Huy Kinh không thua kém gì thành Lâm Hoài, ngã tư đường rộng lớn, cửa hàng san sát, hai ngày qua trong thành đến không ít lính đánh thuê, náo nhiệt hơn cả lễ hội. Lúc này sắc trời đã tối, nhà nhà đều lên đèn, không ít trẻ con còn cầm đèn lồng ra ngoài chơi đùa. Hoàng Bắc Nguyệt dừng chân tại một tửu lâu đông khách, bên trong cũng mau chóng kín chỗ, đều là lính đánh thuê đến từ nhiều quốc gia, có người đang lớn tiếng nghị luận cuộc so tài trên lôi đài hai ngày nữa. Không ít cao thủ cũng được đem ra thảo luận cực kì kịch liệt. Những thứ A Lệ Nhã nghe được mặc dù rất đặc sắc, chẳng qua đều là về cao thủ của nhà khác, người của bọn họ đều không được nhắc qua, nàng cũng không hiểu, vương rất có hứng thú với cao thủ nhà khác sao? Dường như nhìn ra được nghi ngờ của nàng, Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói: “Nghe cho kĩ vào, những người bọn họ nhắc đến không chừng sẽ là đối thủ của ngươi trên lôi đài.” A Lệ Nhã lập tức ngồi thẳng người, vội vàng gật đầu, thì ra dụng ý của vương là như vậy Mỗi binh đoàn lính đánh thuê đều căn cứ vào nhân số để lấy danh sách dự thi, đội ngũ hơn chục người của bọn họ đại khái chỉ có ba bốn ứng cử viên, cho nên nghe qua hoàn cảnh của đối thủ thì ra tay sẽ có lợi hơn.