Đuôi hồ ly? Nàng tỉ mỉ nhìn, có quần áo che, cái đuôi kia không biết là thật hay là giả, tuy nhiên ở nơi như thế này, những thứ cổ quái Tây Đông đều có, nàng cũng không kinh ngạc, chỉ là vô thanh vô tức đuổi theo thiếu nữ kia.
Thiếu nữ kia vừa đi vừa nói nhỏ điều gì đó, trong tay bưng chén đĩa, bộ dáng vô cùng sầu não. “Sao vương lại không ăn gì đây? Người không đói sao?” Đến khi đuổi kịp mới biết hóa ra nàng đang nói thầm, Hoàng Bắc Nguyệt bĩu môi, bước chân của thiếu nữ hồ ly bỗng dừng lại, rất nhanh xoay người! Cũng may là động tác của Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng, quay mũi chân một chút, thân thể bay lên không, áp vào trên nóc nhà, ánh mắt như ưng, nhìn chằm chằm thiếu nữ hồ ly, trong lòng không dám buông lỏng một chút nào. Bước đi của nàng nhẹ nhàng, trên người không phát ra chút nguyên khí nào, còn bị thiếu nữ hồ ly kia nghe được động tĩnh, quả nhiên người nào trong Tu La thành cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ! “A? Không có ai.” Thiếu nữ hồ ly thì thào nói, rồi xoay người tiếp tục đi lên phía trước. Lần này Hoàng Bắc Nguyệt cũng không dám khinh thường nữa, cố ý cách xa một chút, chậm rãi đi theo, ngọn đèn trong Tu La thành u ám, giống như có một tầng mỏng sương mù bay, vô cùng ngăn cản tầm mắt. Tuy nhiên khi nàng ở hiện đại trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, ở trong một không gian tối đen cũng có thể thấy mọi vật, sương mù này cũng không làm khó được nàng, chỉ là đối với Tu La thành có thêm một phần cảnh giác. Thoạt nhìn thì thấy địa vị của thiếu nữ hồ ly này không cao, vừa rồi bị nữ tử kia nói vài câu, có thể thấy được chỉ là nha hoàn. Nhưng nha hoàn cũng có thể nhận thấy được sự tồn tại của nàng, không khỏi thật làm cho người ta giật mình! Đi không bao xa, dần dần có ánh sáng, ngọn đèn mông lung ấm áp, chiếu một mảnh vách tường trong suốt tuyết trắng, trên vách tường có sắc thái lưu ly lấp lánh chớp động, vài viên Dạ Minh Châu cực lớn gắn ở phía trên, đoạn đường đi trước đều có Dạ Minh Châu chiếu sáng, cùng vừa rồi hắc ám sâu thẳm hoàn toàn khác nhau. Hành lang quanh co khúc khuỷu, có vài loại thực vật cổ quái, màu sắc vô cùng tươi đẹp, tản mát ra từng đợt nồng nặc mùi thơm. Những thực vật kia vừa nhìn là biết vô cùng nguy hiểm, nói không chừng có mang kịch độc, Hoàng Bắc Nguyệt theo bản năng ngừng thở, bước nhanh đi vào. Thiếu nữ hồ ly đi xuyên qua đình có tản ra hơi nóng ở phía dưới, đi tới phía sau ôn tuyền, cung kính quỳ xuống, hai tay đem mâm giơ lên. “Vương, xin mời dùng bữa.” Ở trong ôn tuyền, còn có một cái thiếu nữ xinh đẹp vô song đang quỳ, mỗi một người đều có một vẻ phong tình không giống nhau, đẹp đến khó tin, trên người mặc lụa mỏng mềm mại, da thịt nõn nà như thấp thoáng hiện ra dưới lớp quần áo, giống như trong suốt. Thiếu nữ đang quỳ kia khẽ lắc đầu với thiếu nữ hồ ly, thấp giọng nói: “A Ly, đừng lên tiếng, tâm tình vương đang không tốt.” “Tâm tình không tốt, cũng phải ăn chút gì đó, nếu không tâm tình sao tốt lên được, lại càng thêm đau lòng.” Thiếu nữ hồ ly tên là A Ly buồn bã lo lắng nói, giống như so với chính mình chịu đói còn khó chịu hơn. “Suỵt ——” mới vừa nói xong thiếu nữ kia làm một cái động tác chớ có lên tiếng, sau đó ôn tuyền đột nhiên ‘rầm’ một tiếng, có một bọt nước nổi lên. Sau đó, rất nhiều nhiều bọt nước cùng xuất hiện, hơi nước lượn lờ trong ôn tuyền, có người chậm rãi đứng lên, tóc đen giống như tơ lụa thượng đẳng, ướt đẫm buông xuống ở trên lưng.