Sợ quá, không dám cút.”
Hoàng Bắc Nguyệt bật cười một tiếng, vẻ lo lắng cho vết thương của hắn tựa hồ tiêu tán không ít, không khí dần trở nên dễ dàng hơn. Vào thời điểm này, hai người tâm ý tương thông, vốn không cần nhiều lời làm gì, ăn ý một cách tự nhiên, căn bản không cần dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Thấy đường trước mặt còn rất dài, đi mãi vẫn không nhìn thấy điểm cuối, Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi cau mày nói: “Có còn xa lắm không?” Phong Liên Dực thở hổn hển có chút yếu ớt: “Rất xa.” Không cần phải lừa nàng, nghe tiếng bước chân vọng lại là có thể đoán được quãng đường trước mặt trước mặt còn rất xa, người thông minh như nàng không thể không hiểu. Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày trầm tư một chút rồi nói: “Tạm thời Âm Hậu sẽ không đuổi theo, ta giúp chàng trị thương trước, không thể để cho lửa độc tiến sâu vào tận xương tủy.” Vừa nói vừa đỡ Phong Liên Dực tới ngồi xuống trong một góc nhỏ, lấy ra mấy bình thuốc chữa thương từ trong nạp giới hòa thành nước cùng vải băng và các loại đồ. Cởi trường bào của hắn ra, nhìn thấy miệng vết thương ghê người trên ngực của hắn, bởi vì hỏa nguyên khí mãnh liệt, vết thương không chảy máu mà kết thành những giọt máu màu nâu đọng lại trên cơ thể, từng tia máu đen nóng bỏng thấm ra. Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cau mày, nói: “Lửa độc ăn sâu tận xương tủy, chàng hãy kiên nhẫn một chút.” Lấy ra chủy thủ màu đen làm dấu chữ thập ở trên vết thương đã kết vảy, chủy thủ của Tiêu Khải Nguyên đưa cho lúc ấy rất hữu ích, sắc bén dị thường, chém sắt như chém bùn, hai đao chém xuống, cũng sẽ không gây ra cảm giác quá đau đớn. Hoàng Bắc Nguyệt lập tức liền đè vết thương lại, để cho máu đen nóng bỏng chảy xuống, dùng sức ép, loại đau đớn này tuyệt đối không thua gì bị đâm một đao, trên người hắn tất cả đều là mồ hôi, từng hạt to lớn từ trên ngực lăn xuống, Hoàng Bắc Nguyệt cũng giơ tay xoa xoa mồ hôi trên trán. “Nguyệt, nàng là truyền nhân của Vạn Thú Vô Cương?” Phong Liên Dực nhịn đau, còn có thể mở miệng nói chuyện, tâm tính mạnh mẽ, quả nhiên không thể cùng người bình thường so sánh. Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, ngay từ lúc nàng dùng bùa thuật khi chiến đâu với Huyền Xà Âm Hậu, đã biết không lừa dối được, hơn nữa, nếu cùng hắn đối đãi thẳng thắn, nàng cũng sẽ không gạt hắn. Mình chính là truyền nhân của Vạn Thú Vô Cương, mà đây còn là khối hắc ngọc mà Tu La thành cùng Quang Diệu Điện muốn tranh đoạt! Phong Liên Dực tựa hồ không hề kinh ngạc, bất kể phát sinh chuyện gì kỳ dị ở trên người nàng, hắn cũng sẽ không cảm thấy lạ, bản thân nàng không phải là một thiếu nữ tầm thường. Chẳng qua là không nghĩ tới Vạn Thú Vô Cương đã thất truyền nhiều năm, im hơi biệt tích suốt mười mấy trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp như vậy, lần xuất hiện này, lại ở trên người một thiếu nữ. Hoàng Bắc Nguyệt chuyên tâm giúp hắn đem lửa độc trong thân thể tống ra, sau đó bôi thuốc, nhìn chằm chằm vết thương của hắn, lại hỏi: “Ban đầu Tu La thành cũng muốn lấy được Vạn Thú Vô Cương có phải không?” “Không sai, đây chính là chấp niệm cả đời của mẫu hậu ta, bà ấy một lòng muốn tìm Vạn Thú Vô Cương.” “Bà ta lấy được Vạn Thú Vô Cương cũng vô dụng, Vạn Thú Vô Cương nhỏ máu nhận chủ, một khi nhận định sẽ không thay đổi.” Phong Liên Dực có chút nghi ngờ hỏi: “Nhưng nếu người nọ qua đời, nhỏ máu nhận chủ còn có tác dụng sao? Hơn nữa, bất luận kẻ nào cũng có thể đối với Vạn Thú Vô Cương nhỏ máu nhận chủ ư?” Hoàng Bắc Nguyệt cũng ngẩn ra, vấn đề này nàng cũng nghĩ tới, thời điểm lúc mình và Vạn Thú Vô Cương nhỏ máu nhận chủ, vô cùng thuận lợi, một chút trở ngại đều không có, nhưng nghe nói ‘người kia’ trước đây cũng đã là chủ nhân của Vạn Thú Vô Cương. Nói như vậy, chỉ cần chủ nhân cũ qua đời, Vạn Thú Vô Cương liền có thể nhỏ máu nhận chủ một lần nữa?