Mặc dù đã bị mệnh lệnh của Hoàng Bắc Nguyệt áp chế, thế nhưng khi nhìn thấy chủ nhân của mình bị vùi lấp trong cát lún, mặt nạ còn bị đối thủ phá hủy, Băng Linh Huyễn Điểu rốt cục không nhịn được nữa, một tiếng phượng hót vang lên, nó đã từ không gian Linh thú bay ra.
Âm hàn chi khí từ trên người siêu cấp Linh thú bộc phát, trong nháy mắt đã bức Thiên Đại Đông Nhi lui lại vài bước!
Băng Linh Huyễn Điểu đứng trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, dùng mắt đối mắt với Cự Tê Giáp Long! Một màn này khiến cho đám lính đánh thuê kinh hãi, trong nháy mắt Băng Linh Huyễn Điểu xuất hiện, trên đầu bọn họ như có một đạo lôi điện xẹt qua. “Băng Linh Huyễn Điểu? Trời ạ, không ngờ thật sự là Băng Linh Huyễn Điểu! Đây là một trong Ngũ Linh – Băng Linh Huyễn Điểu đấy!” Bởi vì phía trước còn có Thần thú, cho nên Ngũ Linh cũng không được tính là mạnh nhất, nhưng dù vậy, những Linh thú có thể xếp vào hàng ngũ Ngũ Linh kia đều là những cá thể có năng lực cực mạnh. “Chẳng lẽ người kia chính là Hí Thiên các hạ! Là Hí Thiên các hạ năm năm trước đã từng xuất hiện qua ở Nam Dực Quốc?!” Trong liên minh có không ít lính đánh thuê là người của Nam Dực Quốc, bọn họ vừa liếc mắt một cái đã lập tức nhận ra Băng Linh Huyễn Điểu, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt nhất thời trở nên nghiêm nghị, tôn kính hơn! Bên này nhao nhao ồn ào, còn bên kia, Huyễn Linh Thú cường hãn vốn đang muốn tiến lên cũng lập tức ngừng lại, biểu tình quái dị quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt không chút biểu cảm của Mặc Liên. Mặc Liên chậm rãi ngẩng đầu, sát khí trên mặt vẫn chưa tan hết, âm trầm lạnh lẽo, hiển nhiên hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Dạ Chi Vũ
Sự xuất hiện của Băng Linh Huyễn Điểu cơ hồ đã khiến cho mọi người chấn kinh, nhưng người khiếp sợ nhất không phải là Thiên Đại Đông Nhi, mà là Cự Tê Giáp Long đang bị liệt diễm đốt cháy. Nó liên tiếp lui về phía sau, trong miệng phát ra thanh âm “ô ô” tràn ngập thống khổ. Thiên Đại Đông Nhi cắn chặt răng, tay nắm chặt bảo kiếm, hô to một tiếng: “Hoàng Bắc Nguyệt!”, sau đó nàng phi thân lên không trung, hoàn toàn không thèm để ý đến Băng Linh Huyễn Điểu phía trước, trong đầu chỉ khư khư ôm lấy ý niệm giết chết Hoàng Bắc Nguyệt! Ba chữ “Hoàng Bắc Nguyệt” này như một tảng đá lớn rơi xuống hồ, “Hoàng”, đây là quốc họ của Nam Dực Quốc, trừ hoàng tộc chính thống ra, ai cũng không có tư cách dùng cái họ này! Mà Hoàng Bắc Nguyệt, chính là Bắc Nguyệt quận chúa của Phủ Trưởng Công Chúa, năm năm trước mất tích. Hoàng đế Nam Dực Quốc cũng vì chuyện này mà tuyên bố cáo thị, ai có thể tìm được Bắc Nguyệt quận chúa thì sẽ đạt được phần thưởng là nghìn lượng hoàng kim và được phong tước vị! Cho nên cái tên này đối với đám lính đánh thuê mà nói chính là sấm nổ bên tai! Nhưng có ai nghĩ đến, vị Bắc Nguyệt quận chúa từng bị coi là phế vật kia lại chính là chủ nhân của Băng Linh Huyễn Điểu, là cao thủ thần bí danh tiếng một thời ở Nam Dực Quốc – Hí Thiên. Hơn nữa, bây giờ nàng còn là một tên Luyện Dược Sư! Vừa là Triệu Hoán Sư, vừa là Luyện Dược Sư, loại thiên tài trăm năm khó gặp này sao lại bị lan truyền là phế vật đây? Người Nam Dực Quốc quả thật là một đám có mắt không tròng! Huyễn Linh Thú quay đầu lại nhìn Mặc Liên, nhưng nó vừa mới quay đầu đã thấy Mặc Liên đột nhiên ngẩng đầu lên. Nó chưa kịp nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn thì hắn đã biến mất! Động tác kia ngay cả lôi điện cũng không đuổi kịp, ngay khi Thiên Đại Đông Nhi vừa ra tay, hắn đã xuất hiện trước mặt nàng, đưa tay chộp một cái, bảo kiếm của Thiên Đại Đông Nhi lập tức bị bẻ gãy thành hai nửa. Hắn cũng không dừng lại, một chưởng lại đánh ra, vô cùng chuẩn xác nhắm đến vị trí trí mạng của nàng – trái tim. Ở trước mặt Mặc Liên, Thiên Đại Đông Nhi gần như không có khả năng phản kháng, dưới sự chênh lệch quá lớn về thực lực, Mặc Liên muốn giết chết nàng cũng đơn giản như bóp chết một con kiến vậy! Dachivu
“Không nên thương tổn nàng!” Trái tim Hoàng Bắc Nguyệt giật thót, dưới tình thế cấp bách, nàng vội vàng ngưng tụ một đạo băng nhận đánh tới. Cũng may động tác của Mặc Liên rất nhanh, thân hình chợt lóe đã có thể tránh được, nhưng trên gương mặt hắn lại mang theo thần sắc kinh hoảng luống cuống, giống như một đứa trẻ làm sai sợ bị mắng vậy.