“Nguyệt!” Mặc Liên không kiên nhẫn lặp lại lần nữa, sát khí quỷ dị đã bắt đầu tản mát ra xung quanh.
Tên lính đánh thuê bị doạ đến mức run lẩy bẩy, nguyệt gì? Rốt cục là nguyệt gì cơ chứ!!! Hắn không hiểu mà!
“Nguyệt Dạ các hạ đã cùng Tề vương trở về thành rồi.” Một giọng nữ thanh thúy vang lên.
Mặc Liên buông tên lính đánh thuê kia ra, dùng đôi mắt vô thần nhìn về phía thiếu nữ vừa mở miệng: “Tề vương?”
Tên lính đánh thuê vừa được tự do thì lập tức bôi mỡ vào chân, cố gắng chạy thật xa!
Trên mặt thiếu nữ vừa nói chuyện có mang theo tấm vải che mặt màu đen, nàng chính là Thiên Đại Đông Nhi, thủ hạ của nàng đều đã chết trong Tu La Thành, bởi vậy bây giờ nàng đang chuẩn bị một mình trở về thành gặp quốc sư Thiên Đại Mê Ly, không ngờ lại vô tình trông thấy cảnh Mặc Liên đang ép hỏi một tên lính đánh thuê, vừa nghe thấy hắn muốn tìm Hoàng Bắc Nguyệt, nàng liền tốt bụng mở miệng nhắc nhở.
“Tề vương mà ngươi cũng không biết sao? Lúc trước hắn đã xông vào cứu ngươi, thiếu chút đã không ra được.” Thiên Đại Đông Nhi lạnh nhạt nói.
Mặc Liên trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Chết rồi.”
Thiên Đại Đông Nhi ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu ý của hắn: “Cái gì chết rồi?”
Người không quen với phương thức nói chuyện của Mặc Liên quả thực rất khó hiểu được ý tứ mà hắn muốn biểu đạt.
Mặc Liên nói chuyện không thích lặp lại lần thứ hai, nói chết thì chính là chết, không có giải thích gì thêm.
Dường như đã nắm được điểm mấu chốt, Thiên Đại Đông Nhi đi tới trước mặt hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ý ngươi là Tề Vương chết rồi? Vậy người cùng Nguyệt Dạ các hạ ở chung là ai?”
“Đồ giả.” Mặc Liên lãnh đạm nói.
Thiên Đại Đông Nhi hít một hơi khí lạnh, âm thầm hoảng sợ, sau khi suy nghĩ một chút, nàng mới mở miệng nói: “Mặc Liên các hạ cũng muốn vào thành phải không?”
Mặc Liên gật đầu, hắn quả thật muốn vào thành, chỉ là hắn không biết đường mà thôi...
Thiên Đại Đông Nhi nói: “Nếu như Mặc Liên các hạ không ngại thì có thể đi cùng ta.”
Mặc Liên cũng đang muốn tìm một người dẫn đường, hắn tính chộp bừa một tên nào đó trong đám lính đánh thuê kia, nào ngờ bây giờ lại có người chủ động đứng ra “nhận trách nhiệm”, hắn cũng đỡ phiền phức.
Hai người cùng nhau lên đường, Mặc Liên là người không thích nói nhiều, mà hai năm qua Thiên Đại Đông Nhi cũng đã học xong kĩ năng giấu tài, bởi vậy cũng không nói nhiều, dọc đường chỉ một mực suy nghĩ ý đồ của kẻ giả mạo đang tiếp cận Hoàng Bắc Nguyệt.
Dùng trí thông minh của Hoàng Bắc Nguyệt, không có khả năng nàng không phát hiện ra người kia là giả mạo! Hay là nàng có tính toán khác?
Tâm tư của người đó nàng không bao giờ đoán được, quên đi, nàng ấy thông minh như thế, ắt hẳn sẽ không lật thuyền trong mương đâu!
********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều *********
Vua của Bắc Diệu Quốc đã băng hà từ năm năm trước, triều thần đón Cửu hoàng tử đang làm con tin ở Nam Dực quốc về, vốn định đưa Cửu hoàng tử lên ngôi, nào ngờ lại gặp sự ngăn cản từ Nhã hoàng hậu cùng Quyền vương. Bọn họ nói đất nước đang trong thời kì quốc tang, trắng trợn phô trương là không thích hợp, bởi vậy đã hoãn việc cử hành lễ đăng cơ, một lần hoãn này là cả năm năm liền.
Quyền vương nắm quyền hành lớn trong tay, chẳng những không có hảo cảm gì đối với vị Cửu hoàng tử vẫn luôn làm con tin ở bên ngoài kia, trái lại còn ủng hộ một vị hoàng tử khác của Nhã hoàng hậu – Thập Nhất hoàng tử Phong Nhã Ngọc.
Dân gian có lời đồn đại, nói rằng vị Thập Nhất hoàng tử kia chính là do Nhã hoàng hậu cùng với Quyền vương tư thông sinh ra, cho nên Quyền vương rất thiên vị đối với hắn.
Tâm tư của Quyền vương rất thâm trầm, hắn biết Cửu hoàng tử Phong Liên Dực rất được lòng dân, nếu hắn muốn nâng đỡ Thập Nhất hoàng tử, vậy vị Cửu hoàng tử này chính là chướng ngại vật lớn nhất. Nhiều năm qua, Quyền vương trăm phương ngàn kế mưu tính, nhiều lần muốn mưu hại Cửu hoàng tử nhưng không có lần nào thành công.
Ở bên ngoài, Bắc Diệu Quốc là một mảnh gió êm sóng lặng, nhưng kì thực ở bên trong, Quyền vương cùng Cửu hoàng tử đã hoàn toàn xé rách da mặt, ngay cả Nhã hoàng hậu cũng hoàn toàn không còn chút tình cảm nào với đứa nhi tử này của mình!