Mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng, Nhã hoàng hậu nói: “Phải, gần đây thân thể cứ cảm thấy không khoẻ, tốt hơn là để bổn cung trở về nghỉ ngơi đi.”
“Nhi thần đưa mẫu hậu trở về.” Phong Liên Dực vẫy tay, sai thái giám đi chuẩn bị xe ngựa, sau đó nắm tay của Nhã hoàng hậu đi ra ngoài, thật là một bức tranh hiếu thảo ấm áp.
“Vương, ta làm sao ta lại cảm thấy có chút không đúng?” A Tát Lôi nhỏ giọng nói: “Kết quả lấy máu nghiệm thân như vậy không phải rất bình thường sao? Tại sao Hoàng hậu lại hoảng hốt như vậy? Hình như một chút cũng không hi vọng Tề vương là con trai của nàng?”
“Chuyện của hoàng tộc luôn luôn phức tạp, ai biết được?” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, nhóm người A Tát Lôi không biết xuất thân của Phong Liên Dực, nhưng nàng biết.
Hắn là người của Tu La thành, con của Huyền Xà Âm Hậu, không có quan hệ gì với Nhã hoàng hậu, trong lòng Nhã hoàng hậu rất rõ điều này, cho nên vô cùng ngạc nhiên đối với kết quả kia.
Chuyện vừa diễn ra chắc chắn là do Quyền Vương cùng Nhã hoàng hậu đã lập sẵn kế hoạch từ trước, muốn ở trước mặt Bắc Diệu hoàng tộc và các anh hùng vạch trần thân phận của Phong Liên Dực.
Nếu không phải nàng trước đấy thay xà đổi cột, hẳn là bây giờ Nhã hoàng hậu đang diễn một màn bi kịch.
Tiệc rượu này cũng không còn gì hay để xem, Hoàng Bắc Nguyệt mang theo người của mình muốn rời đi, nhìn lướt qua Nguỵ Yên Nhiên đang đứng cạnh Quyền vương.
Mắt của Nguỵ Yên Nhiên nhìn thẳng vào nàng, không thèm che giấu ánh mắt lúng liếng muốn quyến rũ nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nhanh chân rời đi, bước chân có điển túng quẫn.
Cát Khắc và A Tát Lôi cũng chú ý tới Nguỵ Yên Nhiên, không có biện pháp, một yêu nữ câu hồn đứng ở đó, không muốn chú ý cũng khó.
Ánh mắt của Nguỵ Yên Nhiên hình như là... Nhìn theo Hoàng Bắc Nguyệt đang vội vội vàng vàng chạy phía trước, A Tát Lôi thoáng cái đã hiểu được, cười hắc hắc hai tiếng.
Cát Khắc không rõ, liền hỏi: “Cười cái gì?”
A Tát Lôi kéo hắn đi ra, sau đó cúi đầu nói thầm với hắn mấy câu.
Trên trán Cát Khắc hiện lên vô số đường hắc tuyến, vẻ mặt câm nín nhìn theo bóng của Hoàng Bắc Nguyệt.
Dạ Già Vương của bọn họ thật sự là... Nam nữ đều được tuốt...
Bên trong xe phượng của Hoàng hậu.
Trong xe tràn ngập mùi trầm hương có tác dụng tĩnh tâm an thần, Nhã hoàng hậu thận trọng dựa vào đệm, dưới ống tay áo rộng thùng thình, vẫn không che giấu được hai tay đang run rẩy.
Phong Liên Dực ngồi ở ghế đối diện có chút lười biếng dựa vào ghế, cầm một ly trà đưa qua: “Mẫu hậu nếu lạnh, thì uống bát trà cho nóng ấm thân đi.”
Nhã hoàng hậu nhìn hắn một cái, khoát tay, hất đổ cả ly trà nóng, thanh âm có chút thê lương, nói: “Ngươi đi ra ngoài! Ta không muốn thấy ngươi!”
“Mẫu hậu?”
“Đừng gọi ta là mẫu hậu! Ta không phải mẫu hậu của ngươi! Ngươi cũng không xứng gọi ta như vậy!” Nhã hoàng hậu hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt vẫn bình thản của hắn, liền cười lạnh: “Trong lòng ngươi nhất định đang cười nhạo ta, đã bày ra một trò cười có phải không!?”
Phong Liên Dực lấy khăn lau bàn tay bị nước trà nóng làm cho bỏng đỏ, thờ ơ nói: “Nhìn thấy kết quả của nghiệm thân, ngươi vẫn không chịu đối xử tốt với ta một chút?”
“Ngươi căn bản không thể là con của ta!” Nhã hoàng hậu có chút nghẹn ngào, “Ngươi không giống ta một chút nào!”
Phong Liên Dực thản nhiên cười nói: “Phụ hoàng nói, ta giống hắn nhiều hơn.”
“Nói xằng nói bậy!” Nhã hoàng hậu lớn tiếng nói, “Phụ hoàng ngươi là tên điên, hắn bị ma quỷ ám ảnh! Ngươi không hề giống hoàng tộc Bắc Diệu quốc! Ngươi nhìn Nhã Ngọc mà xem, nó mới là Hoàng tộc chính thống!”