Beta: Thư Viêm
Editor: Thiên Ân
“Có chuyện gì? Vương cứ căn dặn! Chúng ta nhất định sẽ làm thật tốt!” A Tát Lôi lớn tiếng nói.
Hoàng Bắc Nguyệt vẫy tay, ý bảo bọn hắn sát lại gần nàng, khẽ dặn vài câu, Cát Khắc ngẩng đầu, có chút phân vân nhìn nàng: “Vương, thật sự quyết định như vậy?”
Hoàng Bắc Nguyệt gật gật đầu, mắt đảo một lượt nhìn từng người, cổ vũ nói: “Làm cho thật tốt!”
“Vâng!”
Từng tiếng trả lời mạnh mẽ vang lên từ trong lều trại.
“Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy, liệu có để cho người ta chung vui một chút hay không.”
Ngoài cửa bất ngờ vang lên một giọng nói mềm mại quyến rũ, mọi người lập tức đề phòng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một mình Nguỵ Yên Nhiên chậm chạp đi vào, lắc mình vài cái, xinh đẹp tận xương tuỷ.
Những thiếu niên dồi dào tinh lực này, làm sao có thể chống lại sự quyến rũ của nàng, còn có vài người lập tức hiện ra vẻ mặt hoảng hốt mù mịt.
Chắc hẳn nàng cũng như vậy đối phó với người trông giữ bên ngoài, mới có thể thuận lợi đi vào.
Hoàng Bắc Nguyệt trong nháy mắt liền cảm thấy đau đầu, yêu nữ này đến vào lúc này, là muốn làm cái gì?
Vì không muốn linh hồn nhỏ bé của nàng bị câu đi, Hoàng Bắc Nguyệt đành phải để tất cả mọi người lui ra ngoài, sau đó mời Nguỵ Yên Nhiên ngồi xuống, bảo A Lệ Nhã đem trà cùng điểm tâm đi lên.
Ánh mắt của Nguỵ Yên Nhiên lướt một vòng ở trên khuôn mặt đáng yêu xinh xắn của A Lệ Nhã, mím môi đỏ mọng cười nói: “Đúng là một nha đầu rất xinh đẹp!”
A Lệ Nhã có chút lúng túng hoảng loạn nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt, Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu cười với nàng, lúc này A Lệ Nhã mới ngại ngùng cúi đầu, hơi nhún đầu gối, liền trốn đi ra ngoài.
“Hoá ra công tử thích nữ nhân như vậy, chẳng trách đối với Yên Nhiên lại lạnh nhạt như thế.” Ngụy Yên Nhiên có chút oán giận nói, nhìn thấy trà A Lệ Nhã đưa tới, nàng cũng không uống, mắt đưa đẩy nhìn thẳng vào Hoàng Bắc Nguyệt, than vãn giống như một nữ tử bị người ta vứt bỏ.
Hoàng Bắc Nguyệt có chút không chịu nổi loại nữ nhân đầy mê hoặc như vậy, trong lòng thầm nghĩ: Ta làm sao có thể thích nữ tử chứ!
Đối với thân phận này, nàng đắn đo suy nghĩ, cảm thấy thật sự không nên lừa Nguỵ Yên Nhiên, nữ nhân này tuy là người của Nguỵ Võ Thần phái đến bên cạnh của Quyền vương, nhưng bản tính của nàng không xấu, chỉ là vì mẫu thân, mới chịu để bản thân biến thành một thứ công cụ.
Hơn nữa Nguỵ Yên Nhiên đối với nàng, có thể coi là có tình có nghĩa, ở phủ Quyền vương, chuyện lấy máu nhận thân, nàng không lật tẩy mình, trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt đối với nàng thiện cảm càng nhiều thêm một phần.
Nàng là một nữ tử đáng thương, không nên bị đối xử bất công như vậy.
“Yên Nhiên tiểu thư, có chuyện này, ta...”
“Công tử không cần nhiều lời, Yên Nhiên không muốn nghe giải thích.” Ngụy Yên Nhiên mềm mại cắt đứt lời nàng, đôi mắt đẹp tràn đầy như hồ nước mùa thu nhìn nàng “Lần này, là quyền vương phái ta tới.”
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt đích lập tức có vài phần lạnh lẽo: “Quyền vương?”
“Yên Nhiên một lòng đều hướng về công tử, đương nhiên sẽ không làm hại tới ngươi.” Ngụy Yên Nhiên nhìn thật sâu vào khuân mặt tuấn tú tinh tế kia, Nguyệt Dạ này đường nét khuôn mặt không rắn rỏi như đàn ông bình thường, cũng không quá mức yêu nghiệt như Tề vương.
Trong vẻ tuấn tú của Nguyệt Dạ, mang theo một loại khí phách lạnh lùng, thu hút lòng người, trong lòng nàng, hắn khí phái hơn ai hết, làm cho lòng nàng rung động không thôi.
Ngụy Yên Nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, không tới quá gần nàng, có vẻ hơi tuỳ tiện, mà là giữ một khoảng cách không xa không gần, ngón tay giống như ngọc từ trên vai của nàng, theo cánh tay từ từ trượt xuống dưới.
Cảm giác tê dại, làm cho Hoàng Bắc Nguyệt nổi lên một tầng da gà, vội vàng nghiêng về một bên, né tránh nàng.