Vị Ương nhìn nàng, âm thầm suy nghĩ, hàm răng trắng tinh hơi dùng sức khiến đôi môi mềm mại hiện lên một loạt dấu răng nhợt nhạt. Nàng do dự thật lâu mới mở miệng nói: “Âm Hậu, chỉ cần vương trở về, sau này hắn muốn đi cũng đi không được.”
“Hừ” Âm Hậu khinh thường cười lạnh, một con rắn nhanh chóng ngẩng đầu để cho nàng dựa người vào: “Ngươi nghĩ hắn là người nào? Hắn có dòng máu thuần khiết nhất của Tu La thành, ngay cả ta cũng phải kiêng kị hắn ba phần, ai có thể khống chế được hắn?”
Vị Ương nhẹ nhàng nói: “Âm Hậu, có một vị khách đã đến đây, có lẽ ngài sẽ muốn gặp hắn.”
Gương mặt diễm lệ của Huyền Xà Âm Hậu bỗng nhiên trở nên dữ tợn, âm độc nói: “Khách nhân? Ngươi lại dám dẫn” khách “vào đây! Ngươi chán sống rồi sao?”
Trong lúc nói chuyện, một con rắn bỗng nhiên từ phía sau Huyền Xà Âm Hậu trườn đến, hung hăng quấn lấy cơ thể của Vị Ương, sau đó hé miệng muốn cắn đứt đầu nàng!
“Âm Hậu tha mạng! Người nọ có nói hắn là bạn cũ của ngài!” Vị Ương sợ tới mức hô to, nhưng con rắn kia căn bản không thèm để ý tới lời của nàng, nó vẫn như cũ há to cái mồm máu, giống như không đem đầu của nàng cắn đứt thì không được!
“A!!!” Vị Ương hoảng sợ hét ầm lên, trong mũi đều tràn ngập mùi máu tanh tưởi trong miệng cự xà. Trước mắt tối sầm, mắt thấy nàng sẽ bị cự xà cắn đứt cổ, thế nhưng con rắn dường như lại bị cái gì đột nhiên doạ sợ, “xoạt” một tiếng đã lui về phía sau Âm Hậu!
Vị Ương ngẩn ra, ngay cả Huyền Xà Âm Hậu cũng ngây ngốc, nhưng dù sao nàng cũng là người cai trị cường đại của Tu La thành hiện nay, trong nháy mắt đã kịp phản ứng lại. Chuyện vừa mới xảy ra chắc chắn là do có người xung quanh quấy phá!
“Lăn ra đây cho ta!” Huyền Xà Âm Hậu tức giận hô to một tiếng, đồng thời cũng âm thầm siết chặt nắm tay.
Có thể vô thanh vô tức xuất hiện, hơn nữa không ra chiêu nào mà cũng có thể dọa cự xà thành như vậy, lai lịch người này tuyệt đối không nhỏ! Thực lực của hắn phải cao hơn nàng mấy lần mới có thể tạo thành tình huống như vậy.
Cao thủ có thực lực còn mạnh hơn mấy lần so với nàng, trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục còn có người như vậy sao?
Lời của nàng vừa nói ra, vài tiếng bước chân liền vang lên từ cửa đại điện, trong ánh nến mờ ảo chỉ có thể loáng thoáng thấy được một bóng người cao lớn đang chậm rãi đi vào, hơi thở trên người người đó trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ là một cái bóng nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác cao cao tại thượng, khí thế nghiêm nghị không thể xâm phạm!
Huyền Xà Âm Hậu hoảng sợ, theo bản năng hơi lui về phía sau. Vị Ương vừa rồi đã bị rắn của nàng doạ sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, nhưng lúc này thấy người kia đi tới, nàng lập tức giãy dụa ngồi dậy nhìn người nọ, nói: “Đại... Đại nhân!”
Huyền Xà Âm Hậu nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia tức giận: “Tiện nhân! Ngươi dám phản bội ta!?”
“Ta không có...” Vị Ương hô to, nàng làm sao dám phản bội Âm Hậu? Chỉ là người này...
“Là ta!” Người nọ bỗng nhiên mở miệng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhẹ nhàng giống như dòng sông do băng tuyết tan thành, vừa lạnh lẽo, lại vừa mang theo một loại cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời.
Huyền Xà Âm Hậu nhíu mi, rốt cục là thần thánh phương nào? Nàng nhất định phải nhìn cho rõ mới được!
Nàng lạnh lùng hừ một tiếng, ống tay áo khẽ vung lên, nhất thời, toàn bộ đèn dầu trong đại điện đều được thắp sáng!
Đại điện rộng lớn đều được làm bằng đá tảng màu đen, thoải mái khoáng đạt. Ngay khi những ngọn đèn được thắp lên, Huyền Xà Âm Hậu cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía trước, sau đó trở nên ngây dại.
Người tới áo đen tóc đen, khuôn mặt tuấn mĩ vô cùng, vừa tôn quý lại vừa lãnh đạm xa cách, tựa như những ngọn núi thấp thoáng phía xa thường thấy trong bức tranh, rõ ràng vừa vươn tay là có thể chạm tới, thế nhưng lại có cảm giác xa xôi mờ ảo như vậy.
Dưới hàng lông mi đen nhánh là một đôi mắt nhỏ dài, tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, dường như ánh sáng lấp lánh chói mắt của những ngọn đèn dầu cũng không thể thâm nhập vào bên trong.
Ân: Nào nào mọi người đoán nhân vật thần bí này là ai nào hô hô! Đoán đúng sẽ có thưởng nha. Đáp án chỉ tính đến lúc đắng chương tiếp thôi nhé hahaa!!!