Editor: Mặc Tử Liên
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
“Tại sao ta lại ở chỗ này?”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bộ dạng của nàng, đã hiểu là cái người kỳ quái đó giở trò ma quỷ, người kia có lẽ chính là cao thủ ảo thuật, có quan hệ cùng Tu La thành và Chức Mộng Thú.
Vẫy tay, để cho Thiên Đại Đông Nhi trở về, sau đó triệu hồi Chi Chi ra.
Chi Chi vừa xuất hiện, trong góc phòng truyền đến một tiếng “a” của người nọ, sau đó nàng chậm rãi đi tới, tỉ mỉ nhìn Chi Chi một hồi, nói: “Thì ra ngươi ở đây.”
“Ảo thuật với ảo thuật!” Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng sờ sờ đầu của Chi Chi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người kia.
Phía sau người nọ truyền đến thanh âm tất tất tác tác, ánh lửa chiếu một cái, mới nhìn thấy mấy con Chức Mộng Thú lùi ở phía sau, người nọ quay đầu nhìn thoáng qua Chức Mộng Thú của hắn, rồi ngoảnh lại nói: “Để con Chức Mộng Thú trong tay ngươi lại, ta có thể thả ngươi đi.”
Nghe xong lời nói của hắn, Chi Chi khinh thường kêu “Chi” một tiếng, tin tưởng Hoàng Bắc Nguyệt sẽ không giao nó ra.
Nhưng mà khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt lại vểnh một chủt: “Nói chuyện giữ lời?”
“Đương nhiên, Mộc Thương ta tuy chỉ là một trong mười hai ma thần ở Tu La thành, nhưng còn quan trọng hơn so với Vị Ương, lời nói của ta, so với ả ta còn có trọng lượng hơn.”
“Như vậy tốt nhất, tuy nhiên ngươi có rất nhiều Chức Mộng Thú, ta chỉ có một con, ta không dám dễ dàng tin tưởng, nếu ngươi muốn Chi Chi, thì tự mình lại đây lấy đi!” Hoàng Bắc Nguyệt thận trọng nói.
“Ngươi tuổi còn trẻ mà tâm tư lại cẩn thận kín đáo như vậy, nếu như không chết ở Tu La thành, sau khi ra ngoài nhất định sẽ có thành tựu!” Mộc Thương gật đầu, hài lòng cười nói, sau đó từng bước đi về phía Hoàng Bắc Nguyệt.
Hắn đã dùng Chức Mộng Thú để khiến Hoàng Bắc Nguyệt ở giữa ảo mộng, tuy rằng nữ oa tử này rất mạnh, nhưng cuối cùng tuổi còn quá nhỏ, sự hiểu biết của nàng đối với Chức Mộng Thú cũng không nhiều, cho dù tính cách kiên định, có thể ngăn cản được ảo cảnh của Chức Mộng Thú cấp thấp, nhưng hắn là một cao thủ ảo thuật tạo ra ảo cảnh như vậy, nhất định nàng không có thể chống cự!
Mắt thấy Mộc Thương đang từng bước đi tới, Chi Chi sợ tới mức đến hồn cũng bay mất, hai tay nhỏ bé kéo áo Hoàng Bắc Nguyệt, sợ đến mức kêu lên “chi nha chi nha”, trong đôi mắt to ngập tràn lệ.
Tiểu Hổ ngẩng đầu, có chút đồng cảm nhìn nó một cái, người này mỗi ngày đều ầm ĩ như thế, sớm một chút bị đưa đi cũng tốt.
Chỉ có Băng Linh Huyễn Điểu bay cao cách mặt đất một chút, ánh mắt màu xanh lục có chút khó hiểu nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt.
Đi đến gần, Mộc Thương cuối cùng thấy rõ ràng Chi Chi đang trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt, cho dù tuổi hắn nhiều như vậy cũng đã trải qua nhiều tang thương như thế, nhưng khi nhìn thấy Chi Chi, đôi mắt già nua vẩn đục, cũng toát ra ánh sáng tham lam.
“Là của ta...” Hắn có chút hưng phấn mà nói.
Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi mở rộng tươi cười, mũi chân nhẹ nhàng điểm trên mặt đất một chút, trong ánh mắt trong suốt bỗng nhiên xẹt qua một tia cười châm chọc.
Mộc Thương chăm chú nhìn chằm chằm vào Chi Chi, căn bản không thấy động tác gì của Hoàng Bắc Nguyệt, khi Chi Chi đang giương nanh múa vuốt, nhe răng trợn mắt uy hiếp, hắn định vươn hai tay, muốn đem Chi Chi ôm qua.
“Thật ngại quá, ta bỗng nhớ tới, ta đã từng đáp ứng cha mẹ của Chi Chi, phải chăm sóc nó thật tốt, cho nên không thể đem nó giao cho ngươi.” Hoàng Bắc Nguyệt bỗng vui vẻ nói, nhưng nụ cười trên mặt lại lãnh khốc đến kinh người!
Mộc Thương ngẩn ra, rốt cuộc cũng là lão nhân có nhiều kinh nghiệm trên chiến trường, cảm giác thấy không bình thường, trong mắt hung quang chợt lóe, vô cùng tự tin, Hoàng Bắc Nguyệt này đã ở trong ảo ảnh của hắn rồi, bất kể như thế nào cũng không thể trốn thoát được!