Editor: Lam Nguyệt
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Một câu ngắn ngủi, giọng nói run lên đã khiến tâm tình sợ hãi của nàng bị bại lộ.
Lần đầu tiên Linh Tôn phá lệ bật cười, ánh mắt màu đỏ hiện ra so với ác quỷ địa ngục còn hung tàn hơn vài phần.
“Ngươi sợ?”
“Sợ!” Hoàng Bắc Nguyệt thẳng thắn nói: “Người thu con làm đồ đệ, dạy con hết thảy, chính là vì hôm nay sao?”
“Đúng vậy.” Linh Tôn chậm rãi nói, thanh âm trong trẻo nhưng lại vô cùng lạnh lùng, bên trong còn có chút ý cười đầy quỷ dị, làm cho xương cốt trở nên tê dại, “Ngươi chính là vật đựng tốt nhất để chứa đựng sức mạnh.”
Hoàng Bắc Nguyệt cắn môi kìm nén, cười lạnh nói: “Bởi vì con là nữ nhi của người đó, chỉ có có con mới có thể dùng phù chú thuật, nên người mới chọn con phải không?”
“Ngươi quả nhiên vô cùng thông minh.” Linh Tôn nhìn nàng có vẻ tán thưởng.
“Muốn dùng Vạn Thú Vô Cương, không phải là nhỏ máu nhận chủ sao? Lúc trước người đã sắp đặt hết rồi, thời điểm con nhỏ máu nhận chủ với Vạn Thú Vô Cương người đã động tay chân, là cấm chế hay pháp trận? Khi con gặp phụ thân nó sẽ khởi động, sau đó phù nguyên mới chậm rãi bị vỡ nát.
“Lại đoán trúng rồi, tuy nhiên vẫn có điều ngươi chưa đoán được, chính là thời điểm mà máu của ngươi dung nhập với bạch cốt của hắn, cấm chế mới có thể phát động, ta không nghĩ tới, nó lại xảy ra nhanh như vậy.”
Tất cả mọi chuyện đều biết rõ ràng, ngày đó nàng ở thạch thất bắt gặp xương cốt của người kia, không cẩn thận để rơi một giọt máu xuống bạch cốt, biết rõ ràng thân thế, nhưng lại không nghĩ tới sẽ mang cho mình một mối họa lớn tới như vậy!
Mà Linh Tôn mưu kế thiên y vô phùng (không thấy được kẽ hở), cũng làm cho nàng kinh ngạc, hắn đã liệu trước được rằng chỉ cần gặp được người kia, Vạn Thú Vô Cương nhất định sẽ có cảm ứng, nhất định sẽ dẫn dụ nàng đến chỗ đó, cho nên mới nhân cơ hội ấy hạ cấm chế!
Lúc ấy nàng nóng lòng muốn có được lực lượng của Vạn Thú Vô Cương nên không hề phòng bị, hơn nữa, lúc đầu theo Linh Tôn, nàng thật lòng muốn bái hắn làm thầy.
Nếu không phải như vậy, nàng sẽ không phải hối hận như bây giờ!
Phản bội cùng lừa gạt, đều khiến nàng căm hận!
“Tại sao? Người với ta phụ thân con không phải là bằng hữu sao? Người đã từng nói, người được người khác ủy thác, chẳng lẽ đó không phải là phụ thân con sao?
“Là hắn.” Linh Tôn thản nhiên nói: “Ta đã đáp ứng hắn giúp ngươi, đây cũng là ước hẹn của ta.”
“Thế tại sao người lại làm như vậy?”
Linh Tông dừng lại, trong đáy mắt màu đỏ sậm xuất hiện một tia lạnh như băng, trầm mặc một lúc, mới miễn cưỡng nói: “Lực lượng của Vạn Thú Vô Cương, ai cũng không thể cự tuyệt được.”
“Con không tin!” Hoàng Bắc Nguyệt chăm chú nhìn hắn, trên mặt hắn có một cái gì đó dường như trốn tránh nàng! “Quân Ly, người nói dối!”
“Cho dù nói cho ngươi đáp án, ngươi cũng không thể ngăn cản được ta!” Linh Tôn lãnh mâu chợt lóe, bỗng nhiên lao tới trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, túm chặt cổ, đem nàng nhấc lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng. “Ta phải có được sức mạnh của ngươi!”
Đôi mắt lãnh khốc làm cho người ta cảm thấy không còn đường lui, chỉ có thể đi xuống địa ngục, lạnh lẽo vô cùng.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi mở to hai mắt nhìn, một bàn tay của Linh Tôn dò xét bụng dưới của nàng, không lưu tình xuyên phá da thịt!
Máu đột nhiên phun ra, nàng nắm chặt lấy bả vai Linh Tôn, đôi mắt trong suốt từ từ hiện ra một tầng thủy quang trong suốt, “Sư Phụ...”
Đáy mắt đỏ sậm trong nháy mắt phai nhạt đi rất nhiều, gương mặt Linh Tôn xuất hiện một tia mờ mịt cùng thần sắc kinh hoàng, con ngươi nhìn xuống, nhìn thấy mình đang nắm cổ Hoàng Bắc Nguyệt, hơi ngẩn ra