Nhìn tên Tả Sử Minh này cổ hủ ngoan cố, nhưng cũng không phải con người độc ác, cùng với những công tử con nhà quan bình thường rất khác nhau, một người thành thật, mới có thể để Tiêu Linh bắt nạt như vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt ho nhẹ một tiếng, quay đầu hỏi Phương di nương: “Phương di, tại sao không thấy Đại ca ca, Nhị tỷ cùng Nhị ca ca, còn có Tứ muội muội đâu?”
Tiêu Vận đã chết từ năm năm trước, nàng hỏi như vậy cho có lệ mà thôi.
Phương di nương vội vàng nói: “Nhị cô nương năm năm trước đã qua đời ngoài ý muốn, đại thiếu gia đầu quân mấy năm trước, bây giờ đang làm việc dưới quyền của thái tử, nhị thiếu gia thi đỗ công danh, bị điều ra bên ngoài biên cương. Còn về tứ cô nương...”
Phương di nương nói tới đây, liền vẻ mặt không vui nhìn thoáng qua Tiêu Linh, nàng vội vàng nói: “Tứ muội muội hai ngày nay thân thể không được khỏe, chờ thêm vài ngày nữa sẽ đến thỉnh an quận chúa!”
“Thân thể không khỏe sao, ta đi thăm nàng.” Hoàng Bắc Nguyệt hạ đũa, đứng lên.
“Chờ một chút!” Tiêu Linh vội vàng hoảng sợ giữ nàng lại: “Tứ muội muội có... Có bệnh truyền nhiễm, sợ lây cho quận chúa”
“Phải không?” Con ngươi lạnh lẽo của Hoàng Bắc Nguyệt đảo qua, sát khí sắc bén nhìn vào yết hầu của Tiêu Linh, hơi thở xơ xác tiêu điều, đáng sợ tới mức khiến Tả Sử Minh ngã ngồi xuống ghế, quỳ trên mặt đất dập đầu.
“Quận chúa bớt giận! Quận chúa bớt giận!”
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói: “Bệnh truyền nhiễm? Năm đó bệnh của ta không phải cũng là bệnh truyền nhiễm sao?”
“Nàng”
“Mang nàng ra đây!” Hoàng Bắc Nguyệt hét lớn một tiếng, lời nói của Tiêu Linh ra tới cổ họng lại nuốt ngược trở về, cả người run rẩy không ngừng, một câu cũng không dám nói.
Thật đáng sợ, so với năm năm trước, lúc nàng dừng roi giết một tên gia đinh, càng đáng sợ hơn!
Phương di nương vội vàng bảo thị nữ bên người: “Hương Ngâm, nhanh đi mời Tứ cô nương ra.”
“Vâng!” Nha hoàn tên Hương Ngâm lập tức chạy vội đi.
Sắc mặt Tiêu Linh trắng bệch ngồi bệt xuống ghế, hai tay nắm thật chặt lấy váy của chính mình, tay bóp chặt móng tay đâm vào thịt của chính nàng.
Một lúc sau, Hương Ngâm mang ra một người gầy trơ xương, thiếu nữ quần áo tả tơi, người kia nhắm mắt lại, trên mắt còn một vết máu, nhìn kỹ, sẽ thấy đó là dấu vết bị kim khâu may qua, có một số vết thương khác cũng có dấu vết bị khâu lại như vậy!
Về phần những vết thương ở trên người, không cần nhìn cũng biết có bao nhiêu thê thảm!
Trong lòng phát lạnh, Hoàng Bắc Nguyệt đối với cực hình tàn khốc một chút cũng không sợ hãi, điều khiến trái tim nàng lạnh lẽo chính là: Kẻ yếu thế bị làm nhục như vậy, không bằng chịu một đao giết chết cho thoải mái!
Năm năm trước, nếu không phải Hoàng Bắc Nguyệt có Hoàng Thượng và Thái Hậu chống ở sau lưng, kết cục của nàng có phải cũng thê thảm khủng bố như thế này không!
#Ân: Đọc đến đây ta muốn đem con lợn nái Tiêu Linh đi thiêu sống quá!
Rầm ——
Nặng nề đập tay lên bàn, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên đứng lên, hai tròng mắt lạnh lẽo bắn về phía Tiêu Linh.
Trong lòng Tiêu Linh lập tức co rúm lại, cả người yếu đuối từ trên ghế trượt xuống, quỳ trên mặt đất.
“Di... Nương...” Nghe được tiếng đập bàn, miệng Tiêu Nhu mơ hồ phát ra âm thanh không rõ, sợ hãi hoang mang dựa vào hướng Phương di nương.
Phương di nương dùng tay vuốt vuốt lưng của nàng, nói: “Đừng sợ, Tam tỷ của ngươi đã trở lại.”
“Tam... Tỷ tỷ...” Môi của Tiêu Nhu mấp máy hai lần, mắt nàng máu me nhầy nhụa, chỉ mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh đang đứng trong nhà ăn, bộ dáng xinh đẹp khéo léo, che dấu khí phách, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo.
Rất quen thuộc, bóng dáng như vậy, rất quen thuộc...
“Đại tỷ, vốn là máu mủ tình thâm, cùng cội cùng nguồn? Tâm địa của tỷ độc ác như vậy, không sợ truyền ra ngoài, không ai dám tới gần tỷ sao?”