Editor: Minh DiệuBeta: Mặc Quân Dạ Phải biết rằng, những lời này đều là do nha đầu kiêu ngạo kia chính miệng nói ra. “Thôi thôi, ngươi cứ tiếp tục bắt nạt ta đi, ngươi bây giờ đáng sợ quá.”
Yểm yếu ớt nói, hắn thà bị nàng bắt nạt còn hơn phải chịu đựng loại cảm giác sởn tóc gáy này! Hoàng Bắc Nguyệt không nhịn được chế nhạo hắn: “Ngươi đúng là một tên trời sinh thích bị người ta ngược!”
“Cảm giác bị ngươi ngược thật ra cũng không tệ lắm đâu!”
Yểm tự đắc nói, xem ra người này đã quay về với bản chất cần ăn đòn hằng ngày rồi. Khóe môi của Hoàng Bắc Nguyệt cong lên thành một đường cong ưu nhã: “Ta nghiêm túc đó, ta hi vọng lúc sinh thời có thể cùng ngươi chung sống trong yên bình, nếu có thể, ta rất mong ngươi có thể cải tà quy chính.”
Nghe được những lời này của nàng, mới đầu Yểm cảm thấy hơi sửng sốt, một lát sau mới nhịn không được cười phá lên. “Hoàng Bắc Nguyệt, tuy ta không biết hôm nay ngươi ăn nhầm cái gì, nhưng mà xin ngươi hãy nhớ kỹ điều này: Ta từ khi sinh ra đã là phường gian ác, là nghiệp chướng trong thế gian này, cho nên, nếu ngươi muốn thay ta nhận tội thì hãy dâng tính mạng của mình cho ta trước đi.”
Nếu không phải bị giam cầm trong Hắc Thủy Cấm Lao, thanh âm ngạo mạn này nhất định sẽ chấn động khắp thiên địa, vang vọng khắp núi sông, vạn vật trong trời đất đều sẽ phải khuất phục trước sự cuồng ngạo này của hắn. Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, như cười như không nói: “Yểm! Ta không tin từ nhỏ ngươi đã là phường gian ác!”
“Tin hay không cũng không phải do ngươi quyết định, Ma thú chúng ta từ khi sinh ra đã không hề có thời kỳ ấu thú, không giống như loài người hay Thần thú còn có một quãng thời gian ngây thơ thuần khiết. Muốn biết một Ma thú có cường đại hay không, chúng ta phải dựa vào mức độ tà ác hình thành nên hắn.”
Một làn gió nhẹ nhàng lướt qua vành tai của Hoàng Bắc Nguyệt, tiết trời vừa mới sang đông, gió trời mang theo một chút khí lạnh khiến nàng rùng mình một cái. Yểm nói: “Năm đó, ngay cả một tên Hiên Viên Vấn Thiên khiến Quang Diệu Điện và Tu La Thành khiếp sợ cũng không thể làm gì được ta, bọn họ chỉ có thể tìm đủ mọi cách để phong ấn ta mà thôi. Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi cảm thấy một”
Ta “như vậy, có khả năng sẽ bị cảm hóa sao?”
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười cười: “Chuyện là người tính, nhưng thành hay không là do trời. Yểm, ta không muốn nhìn thấy khi ra khỏi Hắc Thủy Cấm Lao, ngươi lại một lần nữa làm hại đến thế gian.”
Yểm trầm mặc trong chốc lát, nói: “Thật lòng mà nói, ta cũng không muốn có một ngày phải đối địch với ngươi. Ta nhìn ngươi từ nhỏ đến lớn, từ yếu ớt trở nên mạnh mẽ, cả một quãng thời gian dài như vậy, ta tuyệt đối không thể quên. Hoàng Bắc Nguyệt, nếu ngươi quy thuận ta, ta khẳng định chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở thành địch nhân với nhau!”
“Hiện tại trời còn chưa tối mà ngươi đã bắt đầu nằm mơ rồi hả?”
Hoàng Bắc Nguyệt cười một tiếng, Yểm cũng hiểu ý cười ha ha. Hai người đều cực kỳ hiểu rõ đối phương. Hắn, là ác ma gian ác tà mị, mà nàng, lại là một ma nữ càn quấy, ai nấy đều không phải là đèn cạn dầu. Nhiều năm qua, Yểm đã nhìn nàng lớn lên, hắn nắm rõ hỉ nộ ái ố của nàng trong lòng bàn tay. Tương tự, ở trong Hắc Thủy Cấm Lao, nàng cũng có thể cảm nhận được mỗi một hành động của hắn. Cho nên, không có ai có thể hiểu rõ đối phương hơn chính bọn họ. Bọn họ cái gì cũng khác nhau, chỉ có một điểm tương đồng duy nhất, đó chính là không bao giờ khuất phục trước bất kỳ một ai! Con đường tương lai thật ra đã được định sẵn từ sớm, bọn họ làm sao có khả năng bình an vô sự cả một đời? Phủ Trưởng công chúa đã gần ngay trước mắt, Hoàng Bắc Nguyệt thu hồi Băng Linh Huyễn Điểu, từ cửa sau của phủ trở lại Lưu Vân Các. Nàng phân phó A Tát Lôi ra ngoài thông báo cho mọi người, còn mình thì mang theo Hồng Chúc quay về phòng nghiên cứu chuyện tình về Vạn Thú Vô Cương. Quãng thời sắp tới rất quan trọng, cho nên nàng muốn yên tĩnh một phen.********** Bắc Nguyệt hoàng triều ********* “Ghê tởm muốn chết!”
Trong một sơn cốc cách xa Lâm Hoài Thành, Hồng Liên một bên tức giận la mắng Thôn Thiên Hồng Mãng, một bên lại bắt nó nuốt Tiểu Đăng Lung vào bụng.