Cổ tay Thượng Quan Mạn dùng sức mang nàng kéo trở về, ẩn ở trong bóng cây um tùm. Diệu Dương nhanh chóng khóc không thành tiếng: "Tỷ tỷ, mẫu thân và đệ đệ ở bên trong." Trong bóng tối khó thấy mặt mày, chỉ cảm thấy nàng giảm thấp thanh âm xuống, nhàn nhạt vang ở bên tai: "Tình hình hôm nay, an nguy của muội quan trọng nhất, muội ngoan ngoãn không được kêu la, nếu không nghe lời, ta đây liền trở về."
Diệu Dương nghe vậy, đáng thương nhìn nàng.
Lại nghe trong điện truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, tiếng khóc vang dội đâm xé rách bầu trời đêm của trẻ nít, vang vọng trong đêm tĩnh mịch. Diệu Dương há mồm muốn kêu, Thượng Quan Mạn vội che miệng của nàng, xoay mặt qua, lướt qua cành lá đè thấp. Ngay sau đó, một đoàn người từ từ ra ngoài điện, cầm đèn đứng ở hai bên, một ma ma ôm đứa trẻ còn trong tả lót ra điện. Đêm khuya yên tĩnh như nước, chỉ nghe thanh âm rét lạnh của bà ta: "Giết nó."
Dường như cảm nhận được mình sắp chết, đứa trẻ càng khóc lớn.
Cái gì gọi là “phác sát”?! là bỏ đứa trẻ vào trong túi, ném lên cao để mạnh mẽ rơi xuống. Diệu Dương trừng lớn mắt, dùng sức giãy giụa ở trong lòng nàng, nàng dùng hết khí lực mới đè nàng ấy lại được. Đứa trẻ kia đã bị ném tới trời cao, còn đang tê tâm liệt phế kêu gào, làm như ý đồ lưu lại tiếng khóc cuối cùng trên đời này. Túi cấp tốc rơi xuống, "Phịch" một tiếng, thật yên tĩnh, rơi đập đến trên gạch xanh sạch sẽ. Máu tươi theo gạch quanh co nhỏ xuống như dòng chảy, làm như dây leo mờ nhạt lan trên gạch. Màu đỏ tươi này, khiến cho nàng nhớ tới máu của ma ma trong Thù Ly điện, máu của Mật Nhi cung nữ thân cạnh của nàng, nhiễm đỏ mặt gạch vàng trong điện. Nhắm mắt lại cũng cảm thấy màu sắc như vậy ánh lên chói lọi, vị máu tanh tràn ngập ra, mùi vị làm cho người ta nôn mửa, cả đời cũng khó quên. Đám ma ma đem nước giội lên, vết máu kia dần dần trở thành nhạt, tiếp theo sạch đi, sạch sẽ giống như ban đầu.
(Gm: chậc, trong số tất cả những truyện Gm đã đọc, đây là cách giết em bé lần đầu tiên gặp. Là do lịch sử thực tế có hay là do tác giả quá ác nghĩ ra?)
Ban đêm yên lặng, đen nhánh như vực sâu không đáy, hai người không tiếng động đứng phía sau cây. Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy trên tay vô cùng đau. Răng bén của Diệu Dương cắn thật sâu vào trong da thịt, chỉ cảm thấy muốn cắn nát xương. Trong lòng Diệu Dương chỉ càng chết lặng, từng giọt lệ nóng bỏng rơi lên ngón tay Thượng Quan Mạn, làm như từng viên châu sắt đang nóng lên, đập lòng của nàng đau đớn. Nàng chỉ cố dùng sức che miệng Diệu Dương, không để cho nàng kêu thành tiếng.
Lúc này một người chạy ra từ trong điện, thê lương kêu la: "Hài nhi của ta...." Đám ma ma vội đi cản bà, trong điện ánh sáng đen tối, chỉ thấy trong bóng tối lộ ra váy màu vàng hơi đỏ, đoan trang chỉnh tề phất trên mặt đất. Ngô Sung Viện xoay người liền nhào về phía Hà Hoàng hậu, tảng âm bén nhọn: "Hà Diệc Dao, ngươi trả hài nhi cho ta."
Cửa điện loạn thành một đoàn, Hà Hoàng hậu bị Ngô Sung Viện nắm lấy tóc, lớn tiếng kêu lên: "Bây đâu!" Thị vệ xông lên, đè chặt Ngô Sung Viện ngã sấp trên đất, không còn một chút tôn nghiêm của đế phi. Ngô Sung Viện chỉ còn thét chói tai: "Hài nhi của ta, hài nhi của ta....."
Diệu Dương lại kịch liệt giằng co trong ngực. Trong bóng đêm chỉ thấy mặt nàng nước mắt ràn rụa, khóc thở không ra hơi. Thượng Quan Mạn vén tóc bên tai Diệu Dương. Ngón tay của nàng thật là lạnh, lạnh đến khiến cho Diệu Dương mãnh liệt rùng mình một cái. Chỉ nghe Thượng Quan Mạn nói nhỏ ở bên tai nàng: "Nếu bây giờ muội xông tới, chẳng những không thể bảo toàn mẫu thân của muội, ngược lại còn có thể sẽ nguy hại đến bà, hơn nữa còn liên luỵ đến cả tánh mạng của muội. Mặc dù ta không biết Hà Hoàng hậu gán tội gì cho Ngô Sung Viện, nhưng bà dù sao cũng là đế phi, Hà Hoàng hậu không có quyền trực tiếp xử tử, ngày sau chúng ta nghĩ biện pháp, có lẽ có thể cứu được bà. Bây giờ nếu muội vẫn muốn qua, ta không ngăn cản muội."
Thân thể Diệu Dương sợ hãi run lên, nâng mặt khóc lóc lên nhìn nàng, cả mặt của nàng đều ẩn ở trong bóng tối, chỉ thấy một đôi mắt dưới đôi mi dày yếu ớt, thẳng tắp nhìn Diệu Dương. Diệu Dương không tiếng động khóc thảm thiết, thân thể run rẩy như lá rụng cành khô trong lòng Thượng Quan Mạn, lại hung hăng cắn răng. Ánh mắt Thượng Quan Mạn cũng không chớp, để tùy nàng cắn, chỉ cảm thấy chất lỏng sềnh sệch theo ngón giữa chảy xuống, tích tách rơi vào trên lá. Nàng vẫn cảm giác không đau chút nào, Diệu Dương cuối cùng mềm nhũn tê liệt ngã xuống ở trong lòng nàng.
Thượng Quan Mạn mang Diệu Dương trở lại Thù Ly cung thì đêm đã khuya. Cố Sung Viện cũng ra khỏi điện, đứng ở hành lang cùng La cô chờ hai người. Diệu Dương khóc đã không còn khí lực, run rẩy tựa vào trên người Thượng Quan Mạn. La cô vội đi đỡ. Diệu Dương khóc thút thít, gắt gao nắm lấy tay áo Thượng Quan Mạn. La cô khó xử cau mày đang muốn khuyên, Thượng Quan Mạn giương mắt nhẹ giọng nói: "Để cho nàng ngủ chung với ta đi."
Cố Sung Viện thở dài: "Có lẽ, đó cũng là kết quả của chúng ta."
La cô giật mình: "Sung Viện, đừng nói những chuyện không nên."
Ban đêm yên tĩnh lợi hại, mọi âm thanh đều yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng vang hơi nhỏ cách cửa sổ xa xa truyền vào, chỉ cảm thấy tựa như ở trong sông núi trùng điệp. Ánh trăng xuyên qua, chăn gấm mỏng màu tím cũng thành màu trắng. Diệu Dương khóc đến mệt rồi, ngủ vô cùng trầm, chỉ nghe tiếng hít thở không yên của nàng. Thượng Quan Mạn cũng không thích cùng giường với người, chợp mắt một hồi, cuối cùng khoác áo đứng lên, không tiếng động ra khỏi điện. Váy áo lướt qua gạch đá, cũng không một tia tiếng vang, an tĩnh như vậy, làm như quỷ mị bồng bềnh trong đêm.
Trong hành lang gấp khúc cũng không đốt đèn, trong bóng tối đen đặc lại thấy một cái bóng khoác bóng đêm đi về phía này. Nàng không khỏi dừng chân, hơi cau mày: "Ai đó?"
Ảnh Tử đi cũng nóng nảy, cơ hồ một cái chớp mắt liền đến trước mắt, khuỵ gối cúi chào phía trước: "Nô tài ra mắt Điện hạ, Điện hạ kim an."
Thanh âm mặc dù giả bộ cực kỳ giống thanh âm lanh lảnh đặc biệt của nội thị, nhưng vẫn là không phải. Thanh âm kia nghe vào vô cùng tức cười, cũng có mấy phần quen tai. Thượng Quan Mạn thấy hắn vẫn cúi đầu, bước chân vừa rồi cũng không giống người trong cung, chẳng lẽ là người ngoài xâm nhập vào cung sao, cau mày nói: "Ngươi ngẩng đầu lên."
Nội thị lại rụt đầu một cái, một ít tóc rơi xuống. Màu tóc như tuyết, cực kỳ bắt mắt, lại chật vật lượn quanh ở bên tai, hắn làm như cảm thấy nhột, vội vàng dùng ngón tay gãi gãi, ánh trăng vừa đúng tà tà đánh tới trên ngón tay hắn, nhìn ra da thịt khô héo như thân cành.
Thượng Quan Mạn cuối cùng đoán được, nín cười nói: "Nửa đêm canh ba, tiên sinh đến đây làm gì?"
Thân thể người nọ cứng đờ, la ầm lên: "Chơi không vui chơi không vui, dễ dàng như vậy đã để cho ngươi nhận ra." Vừa nói vừa lấy khăn quấn đầu màu đen trên tóc xuống, quăng lên mặt đất, lộ ra mái tóc bạc trắng. Ngẩng mặt, râu bạc trắng lông mi trắng, khó thấy tròng mắt, quả là Thanh Phong tiên nhân, cười hì hì nhìn nàng: "Nữ oa oa, ngươi nói một chút, ta giả trang không giống chỗ nào?"
Thượng Quan Mạn cười nói: "Tiên sinh cần gì phải hỏi ta, bây giờ không phải đã biết rồi sao."
Thanh Phong tiên nhân nghe vậy tức méo lệch râu ria, trừng mắt, dưới lông mi trắng rốt cuộc thấy một chút tròng mắt đen, nói lầm bầm: "Ngươi tiểu nữ nhân này, ngoài miệng luôn không buông tha người, đứa trẻ hư đó khi dễ ta rồi, ngươi cũng không cho ta hoà nhã, làm khó ta len lén chạy vào tặng đồ cho ngươi." Vừa nói phất tay áo.
Thượng Quan Mạn biết hắn tính tình trẻ con, cũng không để ý tới, xoay người chậm rãi liền muốn trở về điện. Thanh Phong tiên nhân thấy nàng không theo, tức giận trợn mắt, nhắm mắt theo đuôi đi theo bên người Thượng Quan Mạn cười hì hì hỏi: "Ngươi không hiếu kỳ ta mang cái gì cho ngươi sao, là đồ tốt đó." Mắt thấy Thượng Quan Mạn nhìn cũng không nhìn ông, phất tay áo nói: "Thôi thôi, lão đầu tử ta tốt bụng, để cho ngươi xem một chút." Vừa nói vừa đưa tay vào trong ngực móc móc, chỉ nghe "chi" một tiếng, Thanh Phong tiên nhân "Oa" kêu đau, lầm bầm lầu bầu mắng: "Tiểu súc sinh, ngươi cũng khi dễ lão đầu tử ta." Lời nói chưa dứt, chỉ thấy một đạo ánh trắng nhanh như tia chớp thoáng qua, rơi vào mép váy Thượng Quan Mạn, khi cắn váy một đôi mắt màu lam đáng thương nhìn nàng.
Trong bóng đêm chỉ thấy màu lam ngọc kia như bảo thạch, rạng rỡ phát sáng. Trong lòng Thượng Quan Mạn theo trực giác bị hung hăng đâm xuống, bản năng mau lui ra, con chồn trắng u oán kêu một tiếng.
Thanh Phong tiên nhân thấy thế chỉ vào con chồn trắng ôm bụng cười lăn lộn: "Ngươi cũng có hôm nay." Con chồn trắng kia cực kỳ hiểu tính người, xoay mặt liền bổ nhào tới ông, dọa cho Thanh Phong tiên nhân sợ đến tránh sau lưng Thượng Quan Mạn: "Nữ oa oa, ngươi mau bắt nó, đừng cho nó tới đây."
Thượng Quan Mạn nhàn nhạt quét con chồn trắng kia một cái, nói: "Vật này sao ở chỗ tiên sinh."
Con chồn trắng làm như nghe hiểu nàng gọi nó là "Vật" cúi lỗ tai xuống, chi một tiếng thật thấp, bộ dáng giận mà không dám nói gì. Thanh Phong tiên nhân cười hắc hắc nói: "Có người nói cho ta biết vật này là của ngươi, lão đầu tử ta nhất thời tốt bụng, mang đến cho ngươi." Ông cũng bắt chước kêu nó là vật, chọc cho con chồn trắng hung ác nhe răng với ông, hai tay Thanh Phong tiên nhân kéo mặt, trả lại cái mặt quỷ.
Thượng Quan Mạn chỉ cho là Phản Ảnh, xoay mặt không nhìn tới con chồn trắng kia, nói: "Kính xin tiên sinh mang về đi." Dừng một chút, nàng hỏi: "Bọn họ vẫn khỏe chứ?"
Thanh Phong tiên nhân chỉ lo trợn mắt với con chồn trắng, thình lình bị nàng hỏi: "Người nào?" Quay mặt lại cười, lông mi trắng che lại một đôi mắt ti hí, rất là tức cười: "Ngươi nói đứa trẻ hư kia?" Ông nhéo cằm trầm tư: "Thật giống như gặp gỡ phiền toái, trong phủ cả một khuôn mặt tươi cười cũng không thấy. Ta vừa tới liền hung dữ với ta, còn dùng con cá thối kia khi dễ ta..." Ông càng nói càng tức, hận đến hàm răng cũng ngứa ngáy, chợt ánh mắt sáng lên, xoay mặt tới lấy lòng bám lấy nàng, âm đuôi kéo thật dài "Nữ oa oa ——"
Thượng Quan Mạn nghe được như rơi vào trong sương mù, tuy là biết rõ tính tình của ông, vẫn bị vẻ mặt chợt mưa chợt gió của ông cả kinh ngẩn ra: ".... Tiên sinh mời nói."
Ông quan sát mặt của nàng: "Đồ ta đưa cho ngươi không dùng tốt sao, khôi phục có vẻ chậm nha."
Trên mặt Thượng Quan Mạn có vẻ thẹn.
Thanh Phong tiên nhân nặng nề vỗ ba chưởng: "Cũng không sao, ta xem ngươi không phải là rất thích tiểu súc sinh này, cắt một vết thương trên người nó, mỗi ngày uống một giọt máu của nó, sẽ bảo vệ thanh xuân mãi mãi."
Con chồn trắng điềm đạm đáng yêu nhìn chằm chằm Thượng Quan Mạn.
Nàng cảm thấy buồn cười, ai ngờ Thanh Phong tiên nhân kia lại như hiến vật quý từ trong ngực móc ra một bình sứ màu trắng. Mặt mày hớn hở tán dương: "Nữ oa oa, ta còn có đồ tốt cho ngươi."
"Đây là một bình vong tình lộ, phàm là nam nữ khốn khổ vì tình, uống lộ này, tình sâu hơn cũng sẽ như là người xa lạ. Lão đầu ta nghe chơi thật vui, cố ý điều chế một bình, cũng không có thuốc giải. Ta xem ngươi ở nơi này rất nhàm chán, không ngại thì uống vui đùa một chút, cũng coi như thử thuốc cho ta."
Đối mặt lời hoang đường của Thanh Phong tiên nhân, Thượng Quan Mạn luôn chẳng hề để ý nghe, nhưng nghe vậy thì nụ cười cũng dừng lại, ánh mắt rơi vào trên bình sứ kia. Trước mắt chỉ thấy một bình sứ bình thường, men tráng không đều, vật vô cùng thô tháo mà dân gian dùng. Nhưng một vật bình thường như thế, lại là thuốc giải có thể khiến cho người quên mất đau đớn sao....
Đầu ngón tay trắng nõn không nhịn được khẽ run lên.