"..."
Ông lão run run thu hồi phong thư trong tay, cứng đờ ngẩng đầu lên: "Sư tổ?"
"Không phải." Phượng Tầm bình tĩnh trả lời.
Lúc này ông lão mới nhẹ nhàng thở ra. Mà cũng đúng, thiếu nữ trước mắt mới bao nhiêu tuổi, sư phụ của mình có thể bái nàng làm thầy sao? Nàng ấy chắc là thay mặt người khác tới đưa thư, không thể nào là nàng được.
Hắn thở phào chưa được bao lâu, âm thanh của thiếu nữ lại vang lên lần nữa.
"Ta không có đồ tôn xấu như ngươi."
"..."
Ông lão nhìn Phượng Tầm, sau đó cúi đầu nhìn đến một câu viết trên bức thư: "Con trưởng thành quá xấu xí, vi sư sợ sư tổ con lười đến tìm con.."
Đúng rồi, ngại hắn lớn lên quá xấu, không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là sư tổ hắn.
"Kia.." Ngay lập tức ông lão cung kính đứng thẳng dậy, giống như một đồ đệ tốt ngoan ngoãn nghe lời: "Người đến đây không biết có chỉ giáo gì không ạ?"
Phượng Tầm mò mò trong vạt áo, móc ra mấy cái linh phù, đưa tới trước mặt ông lão.
"Thiếu tiền, ba trăm vạn lượng một cái, bán cho ngươi."
Ông lão: "..."
Tiểu Nãi Bao: "..."
Nãi Bao suýt chút nữa bật khóc. Lúc trước người tới từ Phượng đô cần thuần thú phù, muốn thuần thú phù cao giai mới đưa ra giá vạn lượng. Mà chủ nhân của nó lấy ra chỉ là một ít thuần thú phù dùng để khế ước với huyền thú dưới tam giai, căn bản không đáng giá vạn lượng.
Sắc mặt ông lão nhanh chóng cứng lại, chuyện thứ nhất sư tổ tìm hắn chính là muốn tống tiền hắn sao?
Trong lòng hắn muốn khóc nhưng ngoài mặt vẫn phải nhịn xuống nói: "Được rồi sư tổ, con sẽ cho người đem tiền đưa cho sư tổ. Nhưng mà không biết phù này của người có tác dụng như thế nào?"
"Thuần thú." Phượng Tầm nhíu mày: "Linh thú dưới tam giai có thể khế ước."
Ban đầu sắc mặt của ông lão có chút cứng ngắc, nhưng sau đó nghe được lời này của Phượng Tầm liền trở nên sửng sốt.
Thuần thú phù?
Thứ này.. Nghe có vẻ rất lợi hại.
Nhưng huyền thú dưới tam giai không đáng giá vạn lượng.
Đối mặt với Phượng Tầm, căn bản ông lão không dám phản kháng, vẻ mặt hắn ngoan ngoãn nghe lời nói: "Đa tạ sư tổ đem thuần thú phù này bán cho con, đồ tôn mang ơn đội nghĩa cảm tạ cả nhà sư tổ."
"Cảm tạ cả nhà ta thì không cần, cả nhà ta chỉ có mình ta."
Ông lão: "..."
Hắn ho hai tiếng, mặt già có chút xấu hổ: "Sư tổ, người còn có việc gì muốn phân phó đồ tôn không?"
"Tạm thời không có, chờ khi nào ta thiếu tiền sẽ tới cửa tìm ngươi."
Phượng Tầm vươn tay: "Ba cái thuần thú phù, vạn lượng, mau đưa cho ta."
Ông lão cuối cùng cũng hiểu rõ, vị sư tổ này tới tìm hắn là vì muốn lừa bạc của hắn.
Tim hắn rướm máu, hắn vung tay lên ra vẻ hào phóng nói: "Tiểu Ngũ, đi lấy bạc đưa cho lão tổ tông của con."
"..."
Biểu tình của Phượng Tầm cứng lại, nàng quay đầu nhìn ông lão.
Ông lão cười ha hả nói: "Tiểu Ngũ chính là đồ đệ của con, người là sư tổ của con vậy đương nhiên cũng là lão tổ tông của hắn."
Thiếu niên gọi Tiểu Ngũ kia khuôn mặt thanh tú, làn da trắng nõn, hơi có chút tính trẻ con và ngây ngô. Hắn cầm một xấp ngân phiếu đi đến trước mặt Phượng Tầm, thật cẩn thận đưa cho nàng: "Lão tổ tông, đây là ngân phiếu mà người muốn."
Trong nháy mắt ánh mắt của Phượng Tầm bị ngân phiếu hấp dẫn, không thèm để ý đến xưng hô của Tiểu Ngũ. Nàng đem một xấp ngân phiếu đều thu vào, cảm thấy mỹ mãn cười nói: "Ừ, ngươi hiểu lý lẽ hơn so với lão già kia nhiều. Sau này muốn tìm ta, ngươi cứ đến Tần gia. Ta gọi là Phượng Tầm. Nãi Bao, chúng ta đi thôi."
Ông lão muốn khóc lại không thể khóc được, nhìn theo ngân phiếu.. Không đúng, nhìn theo sư tổ đang rời đi.
Cho đến khi hình dáng của Phượng Tầm biến mất, hắn mới nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Ngũ: "Tiểu Ngũ, sư phụ của ta đã dặn, chuyện của sư tổ tuyệt đối không thể để bất luận kẻ nào biết được. Cho nên vừa rồi con cứ coi như chưa từng nhìn thấy chuyện gì, đã hiểu rõ chưa?"