"A Tầm, vì sao A Tầm kêu ta cứu cậu bé đó?" Tiểu Nãi Bao mờ mịt nhìn Phượng Tầm, sự khó hiểu tràn đầy trong mắt.
Vì sao ư?
Phượng Tầm rũ mắt xuống, cười nhẹ nói: "Ta sợ con sư tử đó làm bẩn chỗ ở của ta."
Tiểu Nãi Bao khinh thường bĩu bĩu cái miệng nhỏ.
Không phải như thế. Rõ ràng là.. Ngày đầu A Tầm đến Tần gia, Tần Quân là người duy nhất chủ động tiếp cận nàng thì có.
Ngày thường A Tầm là người lười biếng. Trên thực tế, nàng ấy coi trọng tình nghĩa hơn bất kỳ ai khác.
Sau khi Phượng Tầm rời khỏi, Thẩm Lan đem Tần Quân từ trên mặt đất ôm lên, cẩn thận kiểm tra từng chỗ trên thân thể cậu bé. Sau khi xác định cậu không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Quân nhi, con không có việc gì thì tốt rồi. Về sau con đừng quá gần gũi với Phượng Tầm, nó quen tính tình hoang dã, hoàn toàn không được dạy dỗ tốt."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé vẫn còn vươn nước mắt, thút tha thút thít nức nở nói: "Vừa rồi, vừa rồi là nhị tỷ tỷ đã cứu con."
Thẩm Lan ngẩn ra, Phượng Tầm cứu Quân nhi?
Bà nghi ngờ nghiêng mắt, nhìn về phía đám thị vệ đứng ngoài sau hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Không phải Phượng Tầm ăn hiếp Quân nhi sao? Không phải con sư tử này muốn bảo vệ chủ nên mới bị thương sao?"
Thị vệ cúi đầu, cung kính bẩm báo: "Thưa phu nhân, vừa rồi là sư tử nổi điên, suýt chút nữa làm thiếu gia bị thương. Chính là con mèo của nhị tiểu thư ra tay cứu tiểu thiếu gia."
Mặt Thẩm Lan cứng lại, nét mặt còn có một chút xấu hổ.
Quân nhi giống như Phượng Tầm năm đó, đều không có thiên phú tu luyện, cũng không có năng lực ký khế ước với huyền thú.
Do đó, Nhu nhi cố ý vì thằng bé mà thuần hóa một huyền thú cho thằng bé sử dụng. Vì thế bà chưa bao giờ nghĩ tới, huyền thú đã bị thuần hóa còn có thể nổi điên.
Thẩm Lan ho khan hai tiếng, sắc mặt khó coi quay đầu về phía thị vệ trách: "Tại sao ngươi không nói sớm?"
Vẻ mặt thị vệ đầu oan ức: "Phu nhân, thuộc hạ mới vừa mở miệng, phu nhân đã bảo thuộc hạ câm miệng."
Huống chi thành kiến của phu nhân với nhị tiểu thư quá sâu, cho nên phu nhân mới không muốn nghe người khác giải thích đã nhận định nhị tiểu thư có tội.
Sắc mặt Thẩm Lan lúc trắng lúc xanh, nghĩ đến vừa rồi mình đã hiểu lầm Phượng Tầm, lần đầu tiên trong lòng bà sinh ra hổ thẹn.
Nhưng.. Vì sao Phượng Tầm không giải thích? Nếu nó chịu giải thích, có lẽ sẽ không tạo thành hiểu lầm như thế.
"Rống!"
Hai mắt sư tử để lại vệt máu dài, có lẽ vì đau đớn khiến nó trở nên hung bạo hơn. Con sư tử lao về phía đám người Thẩm Lan một lần nữa.
Thẩm Lan sợ đến mức hét lên một tiếng, vội vàng đem Tần Quân bảo vệ trong ngực, sắc mặt trắng bệch: "Các ngươi mau mau giết chết con sư tử này, mau giết!"
Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, huyền thú này là quà tặng mà đại tiểu thư đưa cho thiếu gia, còn quý giá hơn mạng của bọn hắn. Nếu lỡ sau khi giết nó rồi, phu nhân tìm bọn hắn tính sổ thì làm sao bây giờ?
"Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, giết nó!" Thẩm Lan giận dữ quát.
Trong lòng bọn thị vệ quyết định, lúc này mới giơ kiếm trong tay lên, hướng về phía đầu sư tử mà đâm.
Cách đó không xa, Phượng Tầm quay đầu lại, nhìn một đoàn người hỗn loạn ở tiền viện mà cười tủm tỉm: "Nhìn đi, ta đã sớm nói rồi. Con sư tử đó chỉ bị phế đi đôi mắt, vẫn còn có thể dùng được. Ta không có lừa bà ta, chỉ là.. bọn họ có bình yên vô sự hay không, chuyện đó không hề liên quan đến ta."
Phượng Tầm không quay đầu lại lần nào nữa, thậm chí bước chân nàng chưa từng dừng lại. Nàng ôm mèo nhỏ vào trong ngực, dần dần bước về phía hậu viện.
Ở trong Vọng Kinh này, thực lực sư tử tam giai không phải nhỏ. Vì vậy, khi Tần Dương và Tần Ngọc Nhu nghe tin gấp gáp trở về liền nhìn thấy cả người Thẩm Lan đầy luộm thuộm và lúng túng, không còn vẻ đoan trang hiền huệ ngày xưa.