"Ngọc Nhu!" Hắn ho khan một tiếng, lên tiếng ngăn cản nàng.
Lúc này Tần Ngọc Nhu mới phục hồi tinh thần, nàng cắt chặt môi, quay về phía của Phượng Tầm và cười xin lỗi: "Tầm nhi, do lúc trước tỷ hoa mắt nên nhìn lầm thôi, thật xin lỗi, đã quấy rầy muội."
"Oh, ta không sao cả." Phượng Tầm ngáp một cái: "Nhưng đôi mắt này của ngươi không phải mù bình thường."
Sắc mặt Tần Ngọc Nhu khó coi, nàng nắm chặt tay lại, cười gượng: "Có khả năng tỷ quá mệt mỏi cho nên bị hoa mắt, nếu không có việc gì, tỷ và sư phụ đi trước đây. Tầm nhi, lời nói trước đó của tỷ là thật, nếu sư phụ không muốn dạy muội, muội có gì không hiểu thì cứ đến hỏi tỷ."
"Sau đó, ta cũng sẽ nhận dược liệu nhất phẩm thành tam phẩm đúng không? Rồi đi tìm người khác náo loạn một trận hả?" Phượng Tầm cười tủm tỉm hỏi.
Vẻ mặt Tần Ngọc Nhu cứng đờ, nàng mím môi, không lấy mặt nóng dán mông lạnh nữa mà xoay người bỏ đi.
Sau khi ra khỏi thiên viện, hơi lạnh phất qua gương mặt làm cho tâm trạng Tần Ngọc Nhu khôi phục không ít.
Nàng quay đầu nhìn về phía Tiêu Minh: "Sư phụ, xin lỗi, lần này là con hoa mắt."
"Ngọc Nhu, may mắn hôm nay xảy ra ở Tần gia, không có người ngoài ở đây. Nếu truyền ra ngoài, đừng nói là con, ngay cả mặt già của ta cũng mất hết!" Sắc mặt Tiêu Minh nặng nề, giọng điệu có vài phần nghiêm khắc.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Minh nói nặng lời với nàng như vậy.
Tần Ngọc Nhu cúi đầu xấu hổ: "Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi."
"Biết sai thì tốt." Vẻ mặt Tiêu Minh thả lỏng không ít: "Ngọc Nhu, Tần Quân đã từng là phế vật, nhưng do dùng đan dược của con cho nên nó mới có thể tu luyện. Ta đã báo việc này cho đan đường của Tứ Tông Đường, bọn họ rất tán thưởng con. Đến lúc đó, Tần Quân kiểm tra thiên phú, bọn họ sẽ tự phái người đến đây."
Lời này của Tiêu Minh không làm cho Tần Ngọc Nhu cảm thấy vui sướng, trong lòng nàng hoảng hốt, cắn cắn môi: "Sư phụ, con chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết. Cho đến bây giờ con cũng không biết đệ ấy bình phục nhờ đan dược nào."
"Không sao, tới lúc đó con thử nhiều một chút là được." Tiêu Minh vỗ vỗ bả vai Tần Ngọc Nhu, mặt già của hắn đầy tươi cười: "Ngọc Nhu, thiên phú luyện đan của con là giỏi nhất mà ta từng thấy! Tương lai con nhất định sẽ trở thành ngôi sao sáng của đại lục này!"
Bỗng nhiên trong lòng Tần Ngọc Nhu xuất hiện bừng lên hào khí vạn trượng.
Sư phụ nói không sai, tương lai nàng sẽ trở thành ngôi sao sáng của đại lục này, không ai có thể sánh bằng!
Mấy năm nay Tần Quân đều do nàng trị liệu, không có ai khác cho đệ ấy dùng bất cứ đan dược gì. Còn nữa, nếu người nọ thật sự có đan dược lợi hại như thế, cũng không thể nào đưa cho một đứa bé không có quan hệ gì với hắn..
Cho nên việc thân thể Tần Quân khôi phục không thể thoát khỏi có liên quan với nàng.
Nàng biết rất rõ, bên trong những đan dược đó không có tác dụng trừ độc, nhưng nếu.. dùng cùng lúc hai loại đan dược, có thể tạo thành hiệu quả lớn như thế hay không?
Tần Ngọc Nhu càng nghĩ càng thấy đúng, khóe môi nàng mang theo một độ cong tự tin: "Sư phụ, con đã hiểu, con sẽ không để người xấu hổ mất mặt. Mấy ngày nay Tần Quân vẫn dùng đan dược của con, đến lúc đó côn nhất định khiến cho đệ ấy gây bất ngờ lớn với mọi người, cũng như cho thiên hạ này biết đến thuật luyện đan của con!"
Tiêu Minh vừa lòng gật đầu: "May mắn lớn nhất cả đời này của mẫu thân con đó là năm đó bà ấy mang theo con đến Vọng Kinh chứ không phải kẻ vô dụng Phượng Tầm kia! Vừa rồi ta có nhìn qua, lực tinh thần của nàng ấy rất yếu, cả đời này sẽ không có thành tựu gì, phế vật như vậy.. sớm từ bỏ cũng tốt."
Tần Ngọc Nhu giương khóe môi lên, nhưng lúc này nàng không mở miệng giải thích một câu thay cho Phượng Tầm.