Phượng Nguyệt Vô Biên

chương 144: 144: ỷ lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 144: Ỷ lại ღ

Edit: Băng Tâm, Thubn

Beta: Pey

Cười hì hì, Lư Oanh cũng lười để ý tới bàn tay quý nhân đặt ở eo của mình và cánh tay đang bị quý nhân nắm lấy.

Nàng thuận thế đem mặt chôn tại cánh tay hắn, chuyển mắt nhìn về phía đám người xung quanh, không có mục tiêu Nguyên thị, Lư Oanh thu hồi ánh mắt.

Đang lúc này, trên đỉnh đầu vang lên giọng từ tính của quý nhân, "Bộ ta là cọp giấy sao?"

Pey: chứ anh nghĩ anh là gì *chớp chớp*

Giọng hắn bình tĩnh và trầm lắng.

Lư Oanh rùng mình, trong nháy mắt nghiêm túc lắc đầu nói: "Chủ công tất nhiên là cọp...!có điều cọp đại nhân ngài cũng dễ dàng tha thứ cho mèo con nhỏ yếu cắn một cái, cào một cái, phải không~?"

Ngay sau khi nàng nói ra điều này, đó là một phép ẩn dụ, nịnh nọt lấy lòng.

Quý nhân có vẻ tâm tình tốt hơn, hắn cười nhạt, đôi môi chạm lên vàng tai nàng, hắn đơn giản hỏi, "Liệu Lư Oanh có nhận ra ta và nàng không ngừng gây ra những xung đột vô nghĩa hay không?"

Nghe được sự hài lòng và dịu dàng trong giọng điệu của hắn, Lư Oanh thầm cười khổ: "Ngài căn bản không thể nào buông tay, ta giãy dụa thì có tác dụng sao? Tất cả những gì ta có thể làm, chẳng qua là bị ngài mạnh mẽ nạp vào hậu viện trước và sau đó trở thành một sinh mệnh đặc thù nhất trong cuộc đời ngài, đợi một ngày hoàn toàn chọc giận ngài, không đến nỗi tàn nhẫn hạ sát thủ với ta."

Vì vậy, nàng lười biếng đáp lại bằng cách nói khác: Bây giờ nàng là Lư Văn, ngài là chủ công của ta.

Cho nên, nàng chẳng qua chỉ đang diễn trò, phối hợp với hắn chơi một ván.

Nghe câu trả lời của Lư Oanh, cánh tay quý nhân siết chặt lại, đồng tử co rút, hắn nhớ tới lời mà nàng từng nói: Thân là nam tử hán, đương nhiên không có danh tiết* kia.

*Danh tiết: danh dự và tiết tháo.

Trong chốc lát hắn thả lỏng, cười nhạt và chậm rãi nói: "Rất tốt, đúng lúc dạo gần đây ta ham mê nam sắc, học chút ít kỹ thuật giường chiếu tối nay thị tẩm Khanh Khanh*, ngươi thấy như thế nào?"

*Khanh Khanh: cách gọi thân mật của vợ chồng thời xưa.

Lư Oanh: ...

Nàng nên sớm nhận ra, nói chính xác là tới tận bây giờ nàng không phải là đối thủ của hắn nhất là khoảng mặt dày vô sỉ.

Nàng ngây ngốc ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú cứng ngắc, muốn khóc cầu xin lòng thương xót mà níu kéo.

Điều này làm lấy lòng quý nhân.

Lúc này đây, hắn mím môi cười cười, một lần nữa siết chặt cánh tay.

Thuận thế hắn kéo đầu nàng áp vào lòng.

Cảm giác được hắn cho qua chuyện này, Lư Oanh lập tức ngoan ngoãn.

Nàng an tĩnh nằm ở trong cánh tay hắn, yên lặng nhìn cảnh sông.

Lúc này, tiếng nhạc du dương vang lên, sau đó mười mấy mỹ nhân ăn mặc mỏng manh từ trong khoang thuyền lã lướt đi ra và múa tới đầu thuyền.

Theo điệu múa của các nàng, ngọn đèn dầu cháy mãnh liệt, mà tựa như dưới ánh sáng ban ngày, nơi riêng tư bí ẩn phía dưới sa mỏng mỹ nhân như ẩn như hiện, làm say lòng người bằng hương thơm sảng khoái nồng đậm.

Mỹ nhân có thể xuất hiện ở nơi này, chắc chắn là ngàn dặm chọn một, một đám mỹ nhân quyến rũ nửa lộ nửa không như vậy, lập tức nhiều người hô hấp dồn dập.

Mà một vài lão trung niên ôm thiếu niên, đã không kìm được cái móng heo giơ ra muốn chạm vào các mỹ nhân.

Không nghĩ tới ở nơi này lại có khung cảnh "đặc sắc" như vậy, Lư Oanh từ trong ngực quý nhân lui ra.

Cảm giác những ánh mắt kẻ hóng chuyện vờ như vô tình nhìn nàng.

Lư Oanh dứt khoát ngồi thẳng lên.

Nàng một bộ hồng bào, hoàn toàn tôn lên vẻ đẹp của nàng cùng khí chất cao lãnh.

Khi Lư Oanh ngẩng đầu hướng quý nhân nhìn lại, chung quanh không thể tránh khỏi, truyền đến vài thanh âm nuốt nước miếng.

Y phục đỏ kết hợp với làn da trắng như ngọc của Lư Oanh, với vẻ mặt kiêu ngạo mê người, trước mặt bao người, nàng kéo lấy vạt áo của quý nhân, mạnh mẽ kéo cho hắn cúi đầu.

Bỏ qua đôi mắt sâu thẳm và mặt mũi đẹp chết người ấy, Lư Oanh trực tiếp cắn một cái trên môi hắn, triền miên nói nhỏ: "Ta thấy có chút khó chịu vẫn là nên lùi xuống trước đi dạo hóng mát một tí, còn ngài ở nơi này đàng hoàng chút cho ta."

Mặc dù nàng đã đè thấp tiếng nói của mình xuống, nhưng xung quanh vẫn nghe thấy được, nhìn Lư Oanh phong độ mà nghênh ngang rời đi, tiện cho đám yêu râu xanh ham mê nam sắc nhìn bóng lưng Lư Oanh, ánh mắt càng thẳng.

...!Lả lơi như vậy, dung mạo và cử chỉ ngông cuồng, cũng không phải bình thường có thể thấy được.

Khi Lư Oanh xuống lầu, đã có mấy lão trung niên vây lấy quý nhân, cùng hắn nói bóng nói gió hỏi lai lịch và thân phận Lư Oanh.

Quý nhân hiển nhiên đang tìm một người trong bọn họ nên thuận theo tự nhiên trò chuyện với nhau, chẳng qua là nói dăm ba câu, để những người đó nói đến chủ đề hắn cảm thấy hứng thú.

*****

Lư Oanh dần dần chìm vào trong bóng đêm.

Đi tới lầu một, nàng nhớ tới ánh mắt sâu thẳm của quý nhân trước khi rời đi, không khỏi có chút nhức đầu.Trông chốc lát nàng lại nghĩ: Không biết hắn có cậy miệng được bọn chúng đạt được mục đích cho chuyến đi này?

Suy nghĩ lung tung một hồi, Lư Oanh quyết định vứt hắn ta ra khỏi đầu.

Nàng uể oải tựa vào mạn thuyền, gió ngày xuân từ sông thổi đến.

Lúc này có tiếng bước chân nhẹ truyền đến, sau đó là giọng nói của Nguyên thị vang lên: "Lang quân chưa từng tới chốn vui đùa này sao?"

Lư Oanh ngẩng đầu lên.

Nguyên thị lặng lẽ đứng trong ánh sáng yếu ớt, với y phục đơn bạc, rõ ràng xuất thân thế gia tốt đẹp, mắt nàng ta nhìn Lư oanh, giống như Dương lang, lộ ra chút thân cận đã được che giấu.

Dường như có nhiều lúc nàng ta sống trong sự suy tư tính toán và cách xu nịnh của người khác, có vẻ như nhìn nàng ta có chút cô độc một mình, lần nào cũng dùng gương mặt tươi cười trong mọi lúc, mỗi khi không có nó có thể nàng ta sẽ tan vỡ bất cứ lúc nào ...

Nhìn Nguyên thị như vậy, Lư Oanh đột nhiên hiểu được, vì là một quý nữ thế gia, cũng nhẫn nhịn đối với Trịnh thị như vậy.

Thật sự là nàng ta nhẫn nhịn tận xương tủy, đã thành thói quen.

Dưới ánh sáng yếu ớt, Lư Oanh hướng về phía Nguyên thị gật đầu, nhẹ giọng hỏi: "Nhìn thấy Trịnh thị chưa?"

"Đã nhìn thấy."

Nguyên thị cũng dựa vào mạn thuyền, như cũ nhỏ giọng đáp lại.

"Thế nào?"

"Nàng ta xong rồi." Nguyên thị chậm chạp kể, giọng nói không gợn sóng, lộ ra sự hiền lành, "Nàng ta một lúc nóng một lúc thì lạnh, cương quyết muốn giữ đứa nhỏ, đại phu trên thuyền đã nói, có thể nàng ta không thể qua được ải này."

Lư Oanh nghiêng đầu nhìn về phía nàng ta, cười nói: "Ngươi không giúp đỡ sao?"

Nguyên thị quay đầu nhìn về phía nàng.

Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt của người nọ rất sáng, nhìn Lư Oanh, Nguyên thị nói: "Thật ra ta rất hận nàng ta, muốn nàng ta chết." Rũ mắt xuống, nàng ngơ ngác nhớ đến lời đại phu được mời đến và nói, "Đại phu nói Trịnh thị sẽ chết, ta lại có chút khó chịu."

Lư Oanh cười một tiếng: "Chính ả ta đối với ngươi như vậy, khiến cho ngươi ...!sống cùng bóng ma của ả nhiều năm thế này, mà ngươi lại vì ả ta khổ sở, thật đúng là hết thuốc chữa."

Nguyên thị "Ừm" một tiếng, một hồi lâu mới nói tiếp: "Dương lang luôn luôn khó chịu, ta nói cho chàng biết chuyện này, hắn còn kêu để cho nàng ta đi chết."

Nghe nàng ta nhắc đến Dương lang, Lư Oanh ngược lại có hứng thú, nàng nghiêng đầu nhìn Nguyên thị, nghiêm túc hỏi: "Lần này ngươi có tính toán gì không?"

"Tính toán?"

Nguyên thị không hiểu nhìn nàng.

Lư Oanh cười yếu ớt: "Ngươi không nghĩ tới hòa ly?"

Nguyên thị cúi đầu, một hồi lâu, nàng mới nhẹ nhàng nói: "Phụ mẫu ta mất sớm, họ hàng của mẫu thân luôn không thích ta.

Nói cách khác, ta không có chốn dung thân." Nàng bình tĩnh kể xong, nhưng trong giọng nói cô đơn đến từ tận sâu trong tim.

Lư Oanh kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên thở dài một hơi, "Phật tử dạy có đôi khi muốn học thì phải bước ra ngoài đời." Chỉ nói một câu như vậy, thật ra Lư Oanh nàng không phải loại người thích xen vào việc của người khác.

Lư Oanh suy nghĩ, thấy gió đêm thổi tới, Nguyên thị quần áo đơn bạc hai tay ôm vai co rút, không khỏi thì thào nói nhỏ, "Thật ra ta là nữ."

Mấy chữ vừa nói ra, Nguyên thị cả kinh quên cả gió lạnh, kinh ngạc tới mức ngẩng đầu lên nhìn Lư Oanh.

Nhìn tới lui một hồi, hai mắt Nguyên thị sáng lên, nàng cắn môi và vui vẻ nói: "Thật tốt."

Nói tới đây, nàng nhích lại Lư Oanh một chút, kề sát vậy có chút ấm hơn, Nguyên thị cũng có chút lưu luyến, cười đắc ý hỏi: "Vậy ngươi tên là gì? Phải đi tới Vũ Hán sao? Đến Vũ Hán thì ghé nhà ta chơi có được hay không?"

Lư Oanh nhếch môi cười một tiếng, nàng tựa lại gần Nguyên thị, nhỏ giọng nói: "Chuyện ta là nữ nhi, ngươi đừng nói ra ngoài."

Nguyên thị ngây ngốc gật gật đầu mà không hỏi tại sao.

Sau đó Lư Oanh mới trả lời từng vấn đề của nàng ta hỏi: "Ta là Lư Văn, muốn tới Vũ Hán." Quay đầu lại, đôi mắt như sao trong đêm, "Chúng ta có lẽ sẽ đến Vũ Hán, khi đó ta thật sự tới nhà ngươi chơi."

Nàng vừa nói ra, Nguyên thị vui vẻ ra mặt.

Nàng ta vô cùng hạnh phúc và mỉm cười lộ ra mấy phần và thận trọng.

Nhìn nàng ấy như thế, Lư Oanh không khỏi thầm nghĩ: Cũng không biết nàng của ngày trước ở trong hoàn cảnh đó, hẳn là sống cẩn thận như Nguyên thị.

Theo lý mà nói, gia cảnh của Nguyên thị vô cùng tốt.

Dù sao giá cả ở Khởi Hương Lâu này đắt đỏ vô cùng, mà nàng ta có thể ở tại đây tận nửa năm, liền người dân bình thường có tiền khó có thể làm được.

Huống chi, ngay cả quý nhân cũng chú ý tới Nguyên thị thì càng không có khả năng là một người bình thường.

Trong khi Lư Oanh suy nghĩ, nàng nghe được Nguyên thị hỏi: "A Văn, ta có thể dựa vào ngươi không?"

Lư Oanh nhìn ánh mắt hy vọng của nàng gật đầu, "Dĩ nhiên có thể."

Nguyên thị cười một tiếng, đầu tựa vào vai nàng.

Cảm giác được nhiệt độ thân thể nàng truyền đến, Nguyên thị cười khúc khích nói : "Ta vẫn muốn giống một người như A Văn."

Lư Oanh quay đầu nhìn về phía nàng.

Nguyên thị mặc dù lập gia đình nửa năm, nhưng trên thực tế, cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi.

Bỏ đi vẻ ngoài chất phác kia, nàng ta chỉ là một đứa trẻ, có khát vọng của thiếu nữ.

Bởi vậy đối với người có duyên gặp mặt một lần, nhưng lại nảy sinh tính ỷ lại cực mạnh.

Sự ỷ lại vào này, khiến cho lòng Lư Oanh mềm nhũn, nàng ôm lấy Nguyên thị, nhẹ giọng nói : "Đi, đi mặc thêm áo vào."

"Được" Thấy Lư Oanh đi cùng mình, Nguyên thị rất cao hứng.

Nguyên thị mặc thêm áo choàng và cùng Lư Oanh đi ra ngoài lần nữa, cả hai trở thành tri kỷ của nhau.

Dĩ nhiên, đa phần là Nguyên thị nói.

Nguyên thị này từ trước đến giờ vẫn được dưỡng trong khuê phòng, không tiếp xúc nhiều với người ngoài, hơn nữa nàng vẫn luôn cẩn trọng, cũng không có mấy người.

Đột nhiên chiếm được ấm áp từ Lư Oanh, nàng gần như đem Lư Oanh thành đối tượng sùng bái, đối với nàng là muốn gì được đó.

Nói thật ra, Lư Oanh mặc dù tạo cho người ta có cảm giác lạnh lùng.

Nhưng trên người nàng có một loại phong thái trầm ổn lý trí thong dong, rất dễ khiến cho người khác sinh ra cảm giác lệ thuộc và tín nhiệm.

Như đám Tiêu Yến và Thượng Đề, chung đụng với Lư Oanh đã lâu, cũng có chút vâng theo lệnh của nàng mà làm, lệ thuộc vào.

Lần này Nguyên thị cũng như thế.

Hai nàng vẫn cười cười nói nói, sau nửa canh giờ, một người nam tử trung niên xinh đẹp đã hóa trang cho Lư Oanh đi xuống, hắn hướng Lư Oanh thi lễ, nói: "A Văn, chủ công tìm ngươi."

Quý nhân cho tìm nàng?

Lư Oanh ngẩng đầu lên.

Đến giờ phút này, mới thật sự là đêm khuya, trên lầu hai tiếng dương cầm trong không khí xa hoa lướt nhẹ tạo ra một loại tà âm, tiếng cười mỵ của thiếu niên thiếu nữ xen lẫn trong tiếng gió đêm càng không ngừng thổi qua.

Xung quanh thuyền lớn, còn có thể thấy thiếu niên nửa thân trần nhảy múa.

Lư Oanh thầm nghĩ: Hắn gọi mình lúc này, cuối cùng đã đến lúc bữa tiệc quan trọng?

Nghĩ tới đây, nàng gật đầu và đáp: "Ta lập tức sẽ tới."

Quay đầu lại nhìn Nguyên thị, nàng trực tiếp ra lệnh: "Ngươi mới vừa rồi có hắt xì hơi mấy lần, hẳn là bị lạnh.

Hiện tại trở về trong khoang thuyền đi, uống một chung ly nước sau đó đắp chăn ngủ một ngủ giấc.

Còn chuyện gì, chúng ta nói sau không muộn."

Nàng nói không chút khách khí, Nguyên thị cũng rất nghe lời, nàng thuận theo đáp ứng, ngoan ngoãn xoay đầu, đi về hướng khoang thuyền.

Thấy nàng rời đi, Lư Oanh đi đến khoang thuyền, sửa sang lại vạt áo và ống tay áo, nhẹ nhàng đi về phía lầu hai...

ღ Chương 145: Để ý phải không ღ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio