Tô Tạ nằm dài trên giường nửa ngày, hắn đang suy ngẫm.
Hắn đang suy ngẫm triết lý nhân sinh.
Hắn đang suy ngẫm lại tất cả mọi chuyện kể từ lúc gặp đại nhân ngoài đời thực.
Hắn phát hiện từ cái ngày hắn gặp phải người tên Thẩm Cố đó, toàn bộ thế giới của hắn đều bị cuốn theo một quỹ đạo không thể lường trước được.
Tỷ như, trước khi gặp Thẩm Cố, hắn vẫn luôn không tin vào cái gọi là “nhất kiến chung tình”.
Tỷ như, trước khi gặp Thẩm Cố, hắn vẫn luôn cho rằng mình thích những cô gái hoạt bát đáng yêu.
Cho dù hắn cả ngày ngâm mình online mưa dầm thấm đất không khỏi có chút khuynh hướng hủ, cho dù hắn cũng từng ở ngoài đường nhìn thấy hai nam nhân có cử chỉ ái muội với nhau trong lòng liền dậy sóng cuộn trào… Thế nhưng hắn vẫn đinh ninh người yêu tương lai của mình sẽ là một cô gái.
Tô Tạ cũng từng tưởng tượng về quãng đời sau này của mình, người yêu tương lai của hắn sẽ là một người có thể cùng hắn chơi DOTA, cùng hắn chơi WOW, cùng hắn chơi Kiếm tam, cùng nhau lên cấp, cùng nhau làm BOSS… Bất quá ngẫm lại, cứ thế này thay bằng một nam nhân cũng hoàn toàn vô áp lực a! Tô Tạ không ngừng suy nghĩ, bất giác phát hiện, người yêu trong tưởng tượng của hắn, toàn bộ đều bị tự động gắn vào khuôn mặt của Thẩm Cố!
Tô Tạ mãnh liệt lắc đầu, nỗ lực xóa đi khuôn mặt Thẩm Cố.
Thế nhưng…
Còn Thẩm Cố?
Thẩm Cố tại sao lại thích hắn?
Tô Tạ mím môi nhìn trần nhà, hắn vẫn không tin nhất kiến chung tình gì đó.
Chẳng lẽ là lâu ngày sinh tình?
Thế nhưng hắn và Thẩm Cố, rõ ràng chỉ mới quen biết nhau cách đây không lâu.
Tô Tạ nhận mệnh thở dài, ngồi dậy.
Những người khác trong phòng đã ra ngoài, nhưng hắn vẫn có tật giật mình dáo dác ngó nghiêng một vòng, sau khi xác định không còn ai, mới chạy đến ngăn tủ đầu giường mình tiện tay lôi ra một chiếc quần lót, lén la lén lút tiến vào nhà tắm.
Cởi quần lót xong, Tô Tạ mới phát hiện cái quần mình lôi ra là cái quần thỏ Tư Cơ… Tô Tạ có chút mắc nghẹn.
Giặt quần lót xong, Tô Tạ thuận tiện tắm rửa luôn thể, tắm đến cả người nóng hừng hực.
Đang kỳ kỳ cọ cọ, Tô Tạ sực nhớ hôm nay hình như là ngày Cầm Sư phát kịch.
Tắm xong, quần áo cơ bản hắn cũng không mặc, tiện tay lấy cái áo khoác tai thỏ choàng lên người, qua loa cài hai cúc ở giữa, mặc một cái quần cộc mỏng manh rồi đi ra, thẳng tiến đến trước máy vi tính.
Cầm Sư đệ nhất kỳ bởi vì có chút chuyện phải ngưng lại hai năm, cho nên lần này đạo diễn biên kịch vô cùng đau đớn thề rằng nhất định phải mau chóng ra kịch, tìm một CV nổi tiếng trên mạng, ngay sau khi các CV giao âm, thần hậu kỳ liền dùng tốc độ của thần để xử lý xong hậu kỳ, mấy hôm trước đạo diễn nói hôm nay phát kịch, căn dặn mọi người nhất định phải vào ủng hộ.
Khởi động máy, Tô Tạ vào QQ trước tiên, sau đó bò lên trang chủ của diễn đàn.
F mấy lần, vẫn không thấy bài post Cầm Sư phát kịch, Tô Tạ chống cằm vô cùng nhẫn nại lật vài trang, vẫn không có…
Lại quay về trang đầu, Tô Tạ quắc mắt thấy một bài post mới vừa xuất hiện.
Tô Tạ không click vào, chỉ ở ngoài dự đoán trong bài post nhất định đủ búa rìu dư luận.
Bởi vì bài post này từ tiêu đề đến tên người đăng, đều tản mác khí chất thu hút búa rìu dư luận.
《 Chè đậu xanh đường phèn X Quân Ý Như Đao: Khi đại thần gặp phải vô danh, một tình yêu nửa trong sáng nửa bi thương 》
Người đăng: Bốn mươi lăm độ duy mỹ
Tô Tạ tay run lên, do dự nửa ngày cuối cùng vẫn click vào.
Lầu một chính là chủ lầu Bốn mươi lăm độ duy mỹ dùng lối hành văn lừa tình viết: Tháng năm như gió thổi hoa bay, lúc Chè đậu xanh đường phèn gặp gỡ Quân Ý Như Đao, hắn liền biết, người này sẽ là tình yêu cả đời hắn…
Mỗi khi Chè đậu xanh đường phèn nhớ tới khung cảnh lần đầu chạm mặt Quân Ý Như Đao, đều bất giác ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn trời, lộ ra một nụ cười nửa trong sáng nửa bi thương, sau đó cười dài, rồi đột nhiên, lệ rơi đầy mặt…
…
Tô Tạ đọc đến khóe miệng run rẩy, nhưng vẫn rê chuột xem cho hết.
Đây hình như là một thiên đồng nghiệp văn, Tô Tạ đầu tiên là nội tâm nhảy nhót một hồi, sau đó lâm vào chán ghét chính mình.
Văn phong lố lăng cực độ vậy mà hắn vẫn xem ngon lành… Chỉ bởi vì … nhân vật chính trong này là hắn và Thẩm Cố.
Hắn đúng là hết thuốc chữa.
Tô Tạ hung hăng phỉ nhổ mình xong, lại tiếp tục đọc.
…
…
Chè đậu xanh đường phèn đã rất lâu không gặp lại Quân Ý Như Đao.
Trong ký ức dung nhan Quân Ý Như Đao đã dần mơ hồ, sau cùng chỉ còn là một vầng sáng mông lung cùng những cánh hoa hồng tan nát dưới mặt đất, dương quang mong manh thanh xuân rực rỡ, nhấn chìm bao tháng năm.
Khoảng thời gian hoặc hạnh phúc hoặc ưu thương kia như pháo hoa rộ lên rồi lập tức tan biến, Chè đậu xanh đường phèn biết rằng, hắn sẽ không bao giờ được gặp lại thiếu niên đứng đưa lưng về phía mặt trời mỉm cười với mình nữa…
…
Ta kháo! Tô Tạ đứng lên muốn lật bàn.
Đây là cái quái gì vậy? Đây là giở trò bệnh gì!
Đọc nguyên bộ ngược văn cư nhiên cũng không cho lão tử được HE?!!
Tô Tạ điên tiết nửa ngày, mới phát hiện có người pm QQ hắn.
Tô Tạ nhìn avatar liền sửng sốt —— Quân Ý Như Đao.
Tô Tạ lưỡng lự, mở khung chat.
Quân Ý Như Đao: ^_^ Thế nào?
Tô Tạ: … Thế nào là thế nào?
Quân Ý Như Đao: ^_^ Suy nghĩ thế nào rồi?
Tô Tạ: … Suy nghĩ chuyện gì?
Tô Tạ gõ xong, mới đột nhiên nhớ ra, hình như đại nhân muốn hỏi hắn gì đó…
Hỏi hắn chuyện gì nhỉ?
Flashback bắt đầu…
… Flashback hoàn tất.
Quân Ý Như Đao: ^_^
Quân Ý Như Đao: Suy nghĩ chuyện gì?
Tô Tạ cách màn hình nhìn emo của Quân Ý Như Đao, cả người run lên…
Đây là… khí thế trong truyền thuyết chăng?
Tô Tạ: T T Đại nhân ta sai rồi ta không nên làm bộ mất trí nhớ…
Quân Ý Như Đao: Ân?
Tô Tạ: Ta sai rồi đại nhân đừng đánh đòn… Nghe nói hôm nay phát kịch mà sao chưa thấy bài post trên diễn đàn nữa?
Quân Ý Như Đao: Hai giờ chiều nay mới phát kịch. Đừng hòng đánh trống lảng ^_^
Tô Tạ: Bị vạch trần rồi ∑(っ°Д°;)っ
Quân Ý Như Đao: Câu trả lời của ngươi đâu?
Tô Tạ: Nếu câu trả lời của ta không phù hợp với yêu cầu trong lòng ngươi, ngươi sẽ… bỏ cuộc?
Gửi đi rồi, Tô Tạ có điểm hồi hộp, hắn không muốn cự tuyệt Thẩm Cố, nhưng hắn sợ… sợ Thẩm Cố chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, hoặc giả chỉ là đùa giỡn…
Quân Ý Như Đao: Ta sẽ đợi cho đến khi có được câu trả lời phù hợp với yêu cầu trong lòng ta mới thôi.
Quân Ý Như Đao: ^_^
Vẫn là emo tươi cười kia, thế nhưng trái tim Tô Tạ, lại mãnh liệt run lên.
Có điều lần này, là rung động hoàn toàn khác hẳn trước đó.
Tô Tạ cắn cắn môi dưới, gõ từng chữ một ——
Tô Tạ: Không cần đợi nữa…
Gõ xong nhấn enter, Tô Tạ mới cảm thấy câu này hình như mang nghĩa khác, đại nhân sẽ không hiểu lầm mình cự tuyệt hắn chứ?
Tô Tạ đang định giải thích thêm ý hắn là tiếp thu đại nhân, thế nhưng avatar của đại nhân đột nhiên xám đi.
Tô Tạ sửng sốt.
Đợi chừng vài phút, thấy avatar đối phương vẫn không có chiều hướng sáng lên, Tô Tạ mím môi, tiếp tục vào diễn đàn, nhưng trong lòng đã nguội lạnh.
Còn nói gì mà sẽ chờ đợi câu trả lời của hắn… Hứ, nam nhân đều là sinh vật khẩu thị tâm phi!
Phát hiện hình như mình cũng bị kéo vào mắng chung, Tô Tạ ở trong lòng lặng lẽ sửa lại: Những nam nhân tên Thẩm Cố đều là sinh vật khẩu thị tâm phi!
Chỉ vài phút ngắn ngủi, bài post kia đã nhanh chóng sang trang, Tô Tạ biết bên trong nhất định sỉ vả đến ngất trời, cũng không muốn click vào xem tự tìm khó chịu, bèn vòng vòng bên ngoài tùy tiện click đại bài nào đó, vừa giết thời gian vừa chờ phát kịch.
Lang thang trên diễn đàn một hồi hắn chợt phát hiện một bài post do người tên Chè đậu đỏ nước cốt đăng, không khỏi ngạc nhiên, đây không phải là tiểu học đệ sao? Đang định click xem thử, cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Tô Tạ giật mình, đi ra mở cửa, liền thấy Thẩm Cố thở hổn hển đứng bên ngoài.
Ánh nắng giữa trưa chiếu sau lưng hắn, Tô Tạ si ngốc nhìn Thẩm Cố, đột nhiên có loại ảo giác… Người trước mắt chính là người đưa lưng về phía mặt trời mỉm cười với mình trong truyện…
Tô Tạ hung hăng thóa mạ tư tưởng lố bịch của mình, nhoẻn miệng tươi cười với Thẩm Cố: “Sao ngươi lại tới…”
Lần này chữ “đây” còn chưa nói hết, đã bị Thẩm Cố ngăn lại.
Khác hẳn những nụ hôn ôn nhu lưu luyến trước đó, đây là một nụ hôn cuồng nhiệt triền miên gần như khiến người nghẹt thở.
Nụ hôn kết thúc, Tô Tạ nheo mắt nhìn Thẩm Cố một tay ôm ngang eo mình, đối diện cặp mắt đen nhánh sung mãn dục vọng kia.
Tô Tạ trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn biết Thẩm Cố hiểu đúng câu trả lời của hắn.
Vô tư đi, dù sao hắn cũng đã vạn kiếp bất phục từ lâu rồi.
“… Ta tắm trước đã.” Thẩm Cố ôm Tô Tạ một hồi, khàn giọng nói.
Thanh âm tràn ngập áp lực.
Tô Tạ gật đầu, nhìn Thẩm Cố có chút mất tự nhiên đi về hướng phòng tắm.
Tô Tạ đột nhiên muốn cười ầm lên.
Lúc này Thẩm Cố đang mặc một chiếc quần jean chất liệu khá dày, có lẽ không dễ chịu cho lắm.
Chẳng hiểu sao, Tô Tạ chợt nhớ tới một câu không biết là ai nói —— Nam nhân đều là sinh vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, nếu một người đàn ông chịu kiềm nén dục vọng vì bạn, vậy chứng tỏ anh ta thật lòng yêu bạn.
Vì thế, Tô Tạ thực sự mỉm cười.
Hắn đột nhiên cảm thấy, nắng tháng hai, hóa ra cũng rất rực rỡ.
Hạ quyết tâm, trong lòng Tô Tạ như cởi mở trong sáng hơn.
Hắn đi tới cửa phòng tắm, nghe tiếng nước ào ào từ bên trong truyền ra, đưa tay đẩy cửa —— then cửa phòng tắm bọn họ đã bị hư mấy ngày nay, bất quá vẫn chưa báo người đến sửa.
Tô Tạ cong khóe môi, cười nói: “Chúng ta cùng nhau…tắm uyên ương gì đó đi.”
——
Tác giả :
Nếu nhớ không lầm… Chương sau có thể là H phòng tắm?
Bất quá các tỷ muội không nên quá kỳ vọng vào ta… Người ta chỉ là phế sài mà thôi ôm mặt