“Cho nên ngươi thao thao bất tuyệt nửa tiếng đồng hồ là do ngươi và tiểu công nhà ngươi bởi vì vấn đề ốp la chín ba phần hay chín hoàn toàn mà cãi nhau một trận Sau đó ngươi tức giận bỏ nhà ra đi chạy đến chỗ ta kể khổ?”
Bì Lỗ mặc đồng phục của phục vụ quán bar nhìn vị học trưởng trước mắt tướng mạo thanh tú nhưng biểu tình ủy ủy khuất khuất, bất đắc dĩ bóp trán.
Tuy rằng hiện tại vẫn chưa tới giờ làm chính thức, hành vi kể khổ của học trưởng cũng không ảnh hưởng gì đến công việc của hắn, thế nhưng tại sao hắn phải lãng phí thời gian nghỉ ngơi của mình đi quản chuyện nhà người ta? Hắn không nhớ bắt đầu từ lúc nào mình còn kiêm cả chức vụ trong hội các bác gái chuyên gỡ rối tơ lòng này…
“Ta van ngươi, học trưởng, đến bao giờ ngươi mới có thể trưởng thành một chút? Bất quá chuyện nhỏ như vậy cũng cãi nhau cho được… Phu quân ngươi cũng quá ấu trĩ.”
Bì Lỗ nhìn vẻ mặt tràn ngập ủy khuất của học trưởng, đột nhiên nhớ tới một câu không biết là ai nói… Những người đang yêu chỉ số thông minh thường rơi xuống mức . Nghĩ nghĩ, hắn bỗng dưng cảm thấy mình già rồi… Bất quá, trạng thái trước mắt của hắn hình như cũng là đang yêu, mặc dù chỉ là đơn phương tương tư mà thôi, ai, đúng là khổ não a…
Rõ ràng người vừa được mình tỏ tình mấy hôm trước nói là sẽ từ từ suy nghĩ, thế nhưng vài ngày nay cũng không biết có phải đối phương vô tình hay cố ý, hai người họ căn bản không hề gặp mặt nhau.
Mạc Nho chẳng lẽ đang lẩn tránh hắn?
Nghĩ như vậy, Bì Lỗ nhìn vẻ mặt ủy khuất nhưng rõ ràng vẫn mang theo thần sắc ngọt ngào khi sa vào luyến ái của học trưởng họ Tô nào đó, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu khôn tả…
Thực sự đáng… ghen tị a!
“Ta và hắn cãi nhau đương nhiên không phải chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt đó, ta đâu phải mấy nhóc còn đi nhà trẻ,” Học trưởng không hề có ý thức tự hiểu lấy nhìn Bì Lỗ, lại lộ ra biểu tình thương cảm, “… Kỳ thực gần đây có một học muội hay lân la thân cận hắn… Học muội đó rõ ràng rất thích hắn! Thế mà hắn vẫn không chịu thẳng thắn từ chối người ta… Một điểm tự giác cũng không có!”
Càng nói càng ức chế, học trưởng họ Tô mím môi, đập bàn đứng phắt dậy, đỏ mắt nhìn Bì Lỗ, “Ngươi nói có tức không? Rõ ràng đã có đối tượng còn muốn dây dưa không rõ với mấy cô gái khác… Đúng là tra công a!!!”
Bì Lỗ như đi vào cõi thần tiên, đợi hoàn hồn lại thấy học trưởng đang mong mỏi nhìn hắn, chỉ có thể ỡm ờ lên tiếng: “Ừm…”
“Thì đó! Ý đồ bắt cá hai tay như vậy là rất không phúc hậu! Cả tháng nay ta luôn nghẹn trong lòng, nghĩ rằng nếu chỉ có thế đã trút giận lên hắn thì hình như có vẻ cố tình gây sự, bất quá hôm qua học muội đó cư nhiên nhắn tin tỏ tình với hắn! Lời tỏ tình vừa nồng nhiệt vừa táo bạo vừa trắng trợn! Tên kia ngoài mặt diện vô biểu tình nhưng thực chất trong lòng đang khoái trá muốn chết! Đúng là tra công tra công tra công!!!”
Học trưởng càng nói càng kích động đến lợi hại, khuôn mặt trắng nõn cũng trướng đến đỏ bừng, hắn nhìn chằm chằm Bì Lỗ, nỗ lực lôi kéo lòng đồng tình của học đệ.
Thế nhưng Bì Lỗ chỉ nhìn ra ngoài cửa thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: “Tra công tới rồi kìa…”
Vừa rồi còn y như con chim non xù lông nhưng lúc này học trưởng liền ỉu xìu, hai vai cứng đờ.
Bì Lỗ nhìn học trưởng thoáng chốc đã như hoa cúc héo rũ, trong lòng buồn cười.
Bởi vì rất thích đối phương nên mới có thể để tâm đối phương như vậy…
Hơn nữa nhìn phản ứng nóng vội, vẻ mặt lo lắng của người kia, trong lòng hẳn cũng vô cùng quan tâm học trưởng.
… Rốt cuộc ai mới là người không biết tự hiểu đây?
Bất quá, tú ân ái trước mặt nhân sĩ độc thân là đáng ghét nhất!
Bì Lỗ nhìn học trưởng đang lúng ta lúng túng trước mắt, cố ý nghiêng người ghé bên tai hắn ái muội phà một hơi: “Nếu hắn dám bắt cá hai tay, ngươi cũng nên trả đũa lại…”
“… Hả?” Học trưởng nhất thời lộ ra thần sắc mờ mịt.
Nhìn học trưởng ngơ ngơ ngác ngác, Bì Lỗ vươn tay nắm chiếc cằm nhọn nhỏ xinh của học trưởng, cúi mặt hôn xuống.
Người trước mắt từ biểu tình ngơ ngác, trong tích tắc đã chuyển sang dại ra.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
“A a a a a a a a a!”
Rốt cuộc cũng có phản ứng, học trưởng một phát đẩy Bì Lỗ ra, che miệng mình, hai mắt trừng thật to nhìn Bì Lỗ.
“Ngươi… Ta…”
Bì Lỗ chỉ cười đến vô tội, dùng ngón tay vừa nắm cằm học trưởng xoa xoa môi mình.
“Ngươi…”
Học trưởng vẫn trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.
Bì Lỗ mỉm cười nhìn học trưởng ngốc ngốc bị người nào đó diện vô biểu tình kiêm mặt than tha ra cửa quán bar.
… Cuối cùng cũng giải quyết xong một tai họa.
Quả nhiên cẩu nam nam tú ân ái trước mặt nhân sĩ độc thân là đáng ghét nhất.
Bì Lỗ lười biếng vươn vai, vừa xoay người liền phát hiện Mạc Nho không biết tự bao giờ đã đứng gần đó, trên mặt không rõ là biểu tình gì.
… Thánh thần thiên địa ơi, Mạc đại nhân rốt cuộc đã đứng đó bao lâu rồi, có nhìn thấy mọi chuyện ban nãy?
Trong lòng bất giác có một tia chột dạ, Bì Lỗ vẫn nhướn mày muốn xem Mạc Nho sẽ có phản ứng gì.
Thế nhưng Mạc Nho chỉ cấp tốc thu hồi tầm mắt, thẳng tiến vào trong.
Sau đó, thoáng đi ngang qua bên Bì Lỗ.
Bì Lỗ chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn Mạc Nho từ bên người mình đi qua, không hề phát một câu chào hỏi.
Bì Lỗ nheo mắt nhìn ngã rẽ nơi Mạc Nho biến mất ba giây, đoạn giơ tay cởi hai nút trên cùng của áo đồng phục màu trắng, cất bước đi theo phương hướng đó.
Rẽ vào góc kia đi thêm ba thước, chính là toilet dành cho nhân viên ở quán bar.
Tới toilet, Bì Lỗ đúng lúc nhìn thấy Mạc Nho đang mở vòi nước rửa tay.
Không biết có phải do trong toilet hơi nước dày đặc, sương mù che khuất biểu tình trên mặt Mạc Nho, khiến Bì Lỗ nhất thời vô pháp thấy rõ tình tự của hắn.
Bì Lỗ đi vào toilet.
Mạc Nho vừa vặn khóa vòi nước, ngẩng đầu nhìn gương.
Hắn thấy được Bì Lỗ ở sau lưng, nhưng trong mắt vẫn không gió trăng cũng chẳng gợn sóng.
“… Thơm quá.”
Bì Lỗ chậm rãi tới gần Mạc Nho, khẽ nhắm mắt lại, như đang ngửi gì đó.
“…”
Bất quá Mạc Nho chỉ là xuyên qua gương, biểu tình bình thản nhìn hắn.
“Thơm thật đó… Ngươi vừa tắm sao?” Bì Lỗ cúi đầu, chóp mũi kề sát vai Mạc Nho.
Bờ vai Mạc Nho không giống đám lực sĩ cơ bắp dày rộng đến khoa trương, nhưng cũng tuyệt không gầy gò, được bao phủ dưới lớp áo sơmi trắng, thêm một phân tất dư, giảm một phân tất thiếu, là vừa đúng hoàn mỹ.
“Mới bảy giờ hơn thôi, sáng sớm vừa rời giường đã tắm? Lẽ nào… đêm qua gặp mộng đẹp?” Bì Lỗ ngẩng đầu, thông qua gương nhìn Mạc Nho.
Tấm gương trong vắt sạch sẽ rõ ràng phản ánh từng chi tiết trên khuôn mặt Mạc Nho, vì vậy Bì Lỗ thành công bắt gặp một tia mất tự nhiên thoáng hiện lên trong mắt hắn.
“… Ta nói đúng rồi sao?” Không hề bỏ lỡ ánh mắt của Mạc Nho, Bì Lỗ cố ý cười khẽ bên tai hắn, hơi thở ấm áp phả lên vành tai hơi mỏng của Mạc Nho. Bì Lỗ tinh tường nhận ra được thân thể Mạc Nho run lên với biên độ cực nhỏ.
Bì Lỗ cúi đầu mỉm cười.
“Mơ thấy… ai thế?”
Hắn nhẹ giọng hỏi, gần như nỉ non.
Mạc Nho chỉ cụp mắt, không trả lời.
Bì Lỗ chống hai tay lên bồn rửa tay, tư thế này vừa vặn giam Mạc Nho trong lòng.
Có điều Bì Lỗ thấp hơn Mạc Nho một chút, thành thử tư thế kia trông càng giống Mạc Nho bị hắn bám lấy.
Mạc Nho nhắm mắt, hồi lâu, mở miệng nói: “Ta phải làm việc.”
“… Còn tới nửa tiếng nữa.” Bì Lỗ gác cằm lên vai Mạc Nho, vẫn thông qua gương nhìn hắn.
“Lỡ có người vào…” Mạc Nho ôn hòa nói.
“Không đâu… Ban nãy ta đã gắn lên cửa tấm biển nhà vệ sinh đang lau dọn.” Bì Lỗ tà mị cười bên tai Mạc Nho, “Ta tới là muốn hỏi ngươi… Ngươi suy nghĩ sao rồi?” Bì Lỗ đứng thẳng người, ngữ khí hiếm khi nghiêm túc như thế.
“… Đáp án của ta, thú vị lắm sao?” Mạc Nho rốt cuộc ngẩng đầu, biểu tình vẫn thật nhu hòa, khóe miệng còn mang ý cười nhàn nhạt.
“Ân?” Bì Lỗ nghiêng đầu.
“Ngươi… luôn như vậy với bất kỳ ai, đúng không? Lúc muốn theo đuổi người ta, có thể hao hết tâm tư… để rồi khi đã lay động được họ, thì bỗng nhiên có mục tiêu khác, sau đó lại bắt đầu một vòng theo đuổi mới?” Mạc Nho vừa mỉm cười vừa nói, như thể đang bàn chuyện vui của người ngoài chứ không phải mình.
“…” Bì Lỗ nheo mắt lại.
“… Được rồi, ta thừa nhận, ta từng có… một khắc bị cảm động, bất quá giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa, không phải sao?” Mạc Nho cười lắc đầu, trong nụ cười lộ ra một cỗ tiếc hận đạm nhiên, dường như đang thở dài vì sai lầm của mình trong nhất thời vô ý.
Bì Lỗ híp mắt nhìn biểu tình của Mạc Nho trong gương.
“… Trò chơi, dừng ở đây đi.”
Nụ cười của Mạc Nho nhạt dần, thế nhưng ngữ khí vẫn nhu hòa đến say lòng người.
Hắn từ trong gương chăm chú nhìn Bì Lỗ, khiến Bì Lỗ phát hiện đây tựa hồ là lần đầu tiên, Mạc Nho lần đầu tiên dùng biểu tình nghiêm nghị như thế đối diện mình.
Bất quá tình huống này…
“Thật muốn hộc máu…” Bì Lỗ ngữ khí rất khổ não, “Tại sao các ngươi ai cũng như vậy…”
Không hề tự mình hiểu lấy.
“Ta rõ ràng thích ngươi đến thế, trong lòng làm sao còn chỗ trống đi thích người khác?” Bì Lỗ thở dài thườn thượt.
Trong gương biểu tình của Mạc Nho vẫn thản nhiên.
“Tên ngốc hồi nãy… là học trưởng của ta, hắn vô duyên vô cớ ăn bậy dấm chua tiểu công nhà hắn, sau đó ta giúp hắn một phen, để tiểu công nhà hắn ăn dấm ngược lại mà thôi… Ta nói tình nhân ghen qua ghen lại, loại chuyện này đúng là vừa kỳ diệu vừa hại người ngoài phiền não…”
Bì Lỗ cười đến vui vẻ, nhìn Mạc Nho nói: “Bất quá… Ghen kỳ thực cũng rất có ích…”
“Ngươi vừa rồi… là ghen có đúng không?” Hắn thì thầm bên tai Mạc Nho.
Mạc Nho lại cụp mắt, nhưng Bì Lỗ vẫn nhạy bén phát hiện vành tai Mạc Nho đang từ từ nhuộm một lớp hồng nhạt, cực nhạt, trông rất khả ái.
“… Thừa nhận đi, Mạc Nho,” Bì Lỗ nhìn Mạc Nho cười khẽ, “Ngươi thích ta rồi.”
Mạc Nho rũ my, hàng my nhẹ run.
“Thật không hiểu sao quần chúng lại nghĩ thuộc tính của ngươi là ôn nhu…” Bì Lỗ xoay người, nhìn thẳng ngay chính diện Mạc Nho, ánh mắt là chuyên chú trước nay chưa từng có, “Đáng lẽ phải là thẹn thùng mới đúng…”
Mạc Nho ngẩng đầu, ngũ quan dưới nắng mai nhu hòa đến vô pháp hình dung.
“Bất quá… cho dù là ôn nhu hay thẹn thùng… người ta thích chỉ có ngươi thôi…”
Bì Lỗ cong khóe miệng từ tốn nói xong, chớp nhoáng in một nụ hôn lên môi Mạc Nho.
Trong cửa sổ, ôn nhu lưu luyến.
Ngoài cửa sổ, dương quang chói lọi.