Tạ Nghiêu Thần vừa vào gian phòng, Lâm Trạch An đã lập tức sáp lại gần: “Sao giờ cậu mới đến? Cả thế giới đều đang chờ cậu đó! Cứ làm cho mọi người nghĩ cậu mới là diễn viên chính!”
Tạ Nghiêu Thần cười cười không nói chuyện, ánh mắt hắn đảo một vòng qua mọi người trong phòng, lúc nhìn đến Chu Nam Quân và Trang Yến Bắc có hơi dừng lại, nhưng rất nhanh lại dời tầm mắt sang nơi khác, “Vừa rồi bị kẹt xe nên tới muộn.”
“Vậy lát nữa phải phạt cậu ba chén!” – Lâm Trạch An cười hắc hắc, chỉ chỉ vào két bia.
“Không phải bây giờ cậu đang là nhân vật của công chúng à? Sao có thể phóng túng thế được?”
Triệu Ngải Học đẩy kính mắt hỏi Lâm Trạch An.
“Khó lắm mới được một lần đó!” – Lâm Trạch An xoa xoa mũi, rất nhanh bắt đầu than thở, “Làm người nổi tiếng thức sự không dễ a! Người đại diện ngày nào cũng quản tôi không được làm cái nọ không được làm cái kia, nhất là lúc ăn, phải ăn cái này không được ăn cái khác, miệng tôi sắp nhạt toẹt rồi đây này.” – Minh tinh luôn luôn phải nghiêm khắc khống chế trọng lượng của mình, đứng trước ống kính mà trông hơi tăng cân một chút là sẽ bị người ta sẽ để ý ngay.
“Làm minh tinh đương nhiên phải bị quản lí nọ kia, cậu đã muốn có chỗ tốt lại còn không cố gắng, mơ đẹp đấy.” – Chu Nam Quân trở mình xem thường, “Lúc trước ngày nào cũng gào thét muốn làm minh tinh, phải làm đại minh tinh, bây giờ đã biết sai lầm chưa?”
Lâm Trạch An xoa xoa mũi: “Được rồi, tôi biết sai rồi.”
Tạ Nghiêu Thần cười cười, đưa cái gì đó từ trong tay cho Chu Nam Quân, giọng nói ôn hòa: “Sinh nhật vui vẻ.”
Chu Nam Quân vừa nhận, phát hiện đó là một chiếc hộp tinh xảo, bên trong chưa biết là cái gì, cảm giác hơi nặng, nhưng mà nhìn hình dáng, có vẻ như là một cái bàn phím.
“Trước đây không phải cậu nói muốn mua một cái bàn phím cơ gỗ của hãng Quả Hạch Đào sao? Vừa đúng hôm nay sinh nhật cậu, tôi liền mua.” – Tạ Nghiêu Thần mỉm cười.
Chu Nam Quân ngạc nhiên: “Cậu còn nhớ rõ à?” – Lúc ấy cậu đang chơi game, chỉ thuận miệng nói muốn một cái bàn phím cơ thôi, nhưng mà loại này tương đối đắt nên cậu vẫn chưa dám xuống tay mua… Không nghĩ tới chỉ là câu nói lúc vu vơ, thế mà Tạ Nghiêu Thần lại nhớ tới tận bây giờ.
Nhưng mà nghĩ lại, ngày trước mỗi lần Tạ Nghiêu Thần tặng quà sinh nhật cho cậu đều như vậy, quà Tạ Nghiêu Thần tặng hầu hết đều là những thứ mà cậu lơ đãng nhắc tới, luôn nghĩ rằng lúc nào đó phải mua mới được.
Tạ Nghiêu Thần cười: “Đương nhiên nhớ rõ, mỗi câu cậu từng nói qua, tôi đều nhớ rõ.”
Chu Nam Quân đứng hình, thẳng đến khi Trang Yến Bắc đột nhiên hừ một tiếng mới khiến cậu phản ứng lại, vuốt mũi cười cười: “…. Quả nhiên là bạn thân của tôi, đủ nghĩa khí!”
Nói xong không đợi Trang Yến Bắc đáp lại liền xoay người sang chỗ khác cùng Lâm Trạch An và Triệu Ngải Học bắt đầu mở bia.
Tạ Nghiêu Thần bất đắc dĩ cười cười, cũng ngồi xuống gia nhập.
Sau khi uống chút bia, Lâm Trạch An lấy micro gào thét, kiếp sống của người nổi tiếng ngày nào cũng bị tên quản lí nghiêm khắc theo dõi hiển nhiên đã bị phá hủy trong vài nốt nhạc, thật vất vả mới có thể thoát khỏi một chút, tự nhiên cậu phải phóng túng một hồi.
Trong phòng âm thanh hỗn loạn, Chu Nam Quân yên lặng thấy bộ dáng mặt đỏ tai hồng hát đến khản cả giọng của Lâm Trạch An, cố kìm nén cơn xúc động muốn ném Lâm Trạch An sang chỗ khác, nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên có người cắt ngang.
Chu Nam Quân lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm, đánh mắt nhìn qua vị dũng sĩ gan dạ kia, phải biết rằng nếu kẻ ngang ngược nào dám cắt ngang lời của Lâm Trạch An trong lúc hát karaoke thì kết cục thường là sẽ bị làm phiền đến chết…..
“Yêu đến khi chết ~~~~”
“…. Ai? Ai cắt ngang ông đây đó!”
Ngay lúc Lâm Trạch An chuẩn bị bùng nổ, Trang Yến Bắc đứng lên, bình tĩnh nói: “Tôi.”
Lâm Trạch An thấy đối phương là Trang Yến Bắc liền có chút lúng túng, tuy cậu có thể ngang ngược với những người thân quen nhưng không có nghĩa là trước mặt người khác cũng như vậy.
“Để tôi hát một bài.” – Trang Yến Bắc nói.
Lâm Trạch An luôn luôn là người chiếm micro, một khi hát là đều phải chiếm chỗ đến tận sáng hôm sau, thế nhưng thấy Trang Yến Bắc mở miệng, cậu vẫn là đưa micro cho Trang Yến Bắc.
Trang Yến Bắc chọn một bài sinh nhật vui vẻ, xoay người lại, nhìn Chu Nam Quân hát.
Giọng hát của cậu vốn rất dễ nghe, tuy rằng chưa từng trải qua rèn luyện nhưng chất giọng và sự thành thạo cũng không kém gì Lâm Trạch An, hơn nữa lúc hát cậu rất nhập tâm, rõ ràng là một bài mừng sinh nhật, thế mà lại bị cậu nhuộm thành vài phần tình ca.
Cậu vừa nhẹ nhàng hát vừa nhìn chằm chằm vào đôi mắt Chu Nam Quân.
Sau khi hát xong, Trang Yến Bắc lấy ra từ trong ngực một hộp quà đưa cho Chu Nam Quân, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Chu Nam Quân hơi ngượng ngùng sờ sờ mặt, sau đó vươn tay tiếp nhận.
Không khí trong phòng bắt đầu có chút vi diệu, dường như sắp chia ra thành hai phần, một bên là áp lực cao, bên còn lại là áp suất thấp, đại diện là vẻ mặt nhìn chằm chằm vô cùng hóng hớt của Lâm Trạch An và thái độ có chút phức tạp hạ mi mắt của Tạ Nghiêu Thần.
“Uống hơi nhiều bia, tôi đi vệ sinh đã.” – Lâm Trạch An đột nhiên thốt một câu, hai bên tay cậu đồng thời kéo cả Triệu Ngải Học và Tạ Nghiêu Thần, “Các cậu muốn đi cùng không?”
Triệu Ngải Học nâng mắt kính: “Không, tôi không vội.”
“Lát nữa sẽ vội ngay thôi! Đi đi đi! Chúng ta cùng đi!” – Lâm Trạch An không khỏi phân trần, lôi kéo Triệu Ngải Học và Tạ Nghiêu Thần ra khỏi phòng, để lại hai người Trang Yến Bắc và Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân ngại ngùng sờ sờ mặt.
“Mở ra xem đi.” – Trang Yến Bắc tươi cười giục Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân gật đầu, hai má nong nóng chậm rãi mở hộp quà đẹp đẽ, sau khi mở ra, cậu phát hiện đó là một chiếc đồng hồ nam màu trắng tinh tế.
“Là một đôi với đồng hồ của em.” – Trang Yến Bắc cũng lấy ra một chiếc đồng hồ khác màu đen giống với chiếc của Chu Nam Quân, một trắng một đen đúng thật là một cặp, “Có thể đeo lên giống người yêu đó.”
Chu Nam Quân nhíu mày: “Chúng ta vẫn chưa phải người yêu đâu, nhanh như vậy đã muốn dùng đồ đôi?”
Trang Yến Bắc mím môi: “Đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi…”
“Không thể nói thế được, nhỡ cậu không thi đỗ đại học thì sao?” – Chu Nam Quân cố ý trêu Trang Yến Bắc.
Trang Yến Bắc phồng má: “Chẳng lẽ nếu em không đỗ đại học thì anh sẽ không muốn ở bên em?”
“Nếu thế thì sao?” – Chu Nam Quân trợn mắt.
Vẻ mặt Trang Yến Bắc tủi thân: “…..”
“Được rồi được rồi, trêu cậu thôi.” – Chu Nam Quân nhéo nhéo hai má Trang Yến Bắc, chiều cao của cậu có chút chênh lệch so với Trang Yến Bắc, tuy không thể xoa đỉnh đầu Trang Yến Bắc nhưng sờ sờ khuôn mặt nhỏ ấy thì không có vấn đề gì, cậu đưa đồng hồ cho Trang Yến Bắc, “Nào, đeo giúp tôi.”
Khóe môi Trang Yến Bắc nở nụ cười tươi rói, cậu cầm lấy chiếc đồng hồ, ánh mắt trong suốt đeo đồng hồ vào tay cho Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân cúi đầu đánh giá chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, sau đó nhận lấy chiếc đồng hồ còn lại, cũng giúp Trang Yến Bắc đeo vào.
Rất nhanh, trên cổ tay hai người đều có hai chiếc đồng hồ giống nhau.
Nhưng lúc này, mọi người đã trở lại, Lâm Trạch An sau một lúc lại thấy cẩm micro, lúc này đã không còn ai muốn tranh mic với Lâm Trạch An, Chu Nam Quân cũng làm như không thấy Lâm Trạch An gân cổ gào thét, Trang Yến Bắc ngồi bên cạnh Chu Nam Quân, bộ dáng rất giống đang bảo vệ.
Chu Nam Quân uống bia một lúc cũng bắt đầu cảm thấy muốn đi vệ sinh, cậu đẩy Trang Yến Bắc ra, hướng nhà vệ sinh đi tới.
Lúc đang rửa tay, Chu Nam Quân vừa ngẩng đầu lên đã bất ngờ nhìn thấy Tạ Nghiêu Thần.
Tạ Nghiêu Thần yên lặng nhìn Chu Nam Quân, ánh mắt có chút mờ mịt không rõ ràng.
“Cậu cũng đi vệ sinh à? Khéo thế.” – Chu Nam Quân cười gượng.
Tạ Nghiêu Thần lắc lắc đầu: “Tôi tìm cậu.”
“… Đầu năm nay thịnh hành trào lưu tâm sự đời người trong nhà vệ sinh à?”
Tạ Nghiêu Thần cười cười, hắn cúi đầu nhìn cổ tay Chu Nam Quân: “Cậu và cậu ta…. Đang bên nhau phải không?”
Chu Nam Quân theo tầm mắt Tạ Nghiêu Thần cũng nhìn xuống cổ tay mình, cười cười: “Không phải.”
“Chơi với nhau nhiều năm như vậy, cậu còn định lừa tôi?” – Nụ cười của Tạ Nghiêu Thần mang theo nét bất đắc dĩ.
“Không phải, thật sự không phải.” – Chu Nam Quân dừng một chút, sắp xếp từ ngữ trong đầu, “Tạm thời còn chưa ở bên nhau.”
“Tạm thời chưa ở bên nhau?”
Chu Nam Quân nhún vai: “Cậu ấy phải thi đại học, yêu sớm sẽ bị phân tâm.”
Tạ Nghiêu Thân hơi dừng lại, sau đó cúi đầu nở nụ cười: “…. Thì ra là thế.”
Chu Nam Quân mím môi, hỏi Tạ Nghiêu Thân: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Tạ Nghiêu Thần thản nhiên nói: “Lúc cậu từ chối tôi đã nói rằng cậu không thích con trai.”
Chu Nam Quân hơi chột dạ xoa xoa mũi: “Con người sẽ có lúc phải thay đổi.”
Tạ Nghiêu Thần trầm mặc trong chốc lát, bất đắc dĩ cười: “Chúng ta biết nhau lâu như vậy, hóa ra tôi còn không bằng một đứa trẻ con cậu mới quen biết sao?”
“Chuyện tình cảm và quen biết thời gian ngắn hay dài không liên quan đến nhau.” – Chu Nam Quân mím môi, “Tuy chúng ta quen biết đã lâu, nhưng tôi vẫn coi cậu là người bạn tốt nhất, người anh em tốt nhất…”
“Không cần nói, tôi biết.” – Tạ Nghiêu Thần bất đắc dĩ cười khổ, “Lúc trước cậu đã từng nói rồi, nếu thực sự có chuyện gì thì đã sớm xảy ra…. Đúng không?”
Chu Nam Quân mím môi, gật gật đầu.
“Tôi đã biết.” – Tạ Nghiêu Thần nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Chu Nam Quân: “Rất xin lỗi….”
“Sao lại xin lỗi? Chuyện cậu thích tôi không phải do cậu sai, là tôi không đáng giá để cậu động lòng….”
Tạ Nghiêu Thần cười tự giễu.
“Đừng nói thế…”
“Tôi hiểu được.” – Tạ Nghiêu Thần đánh gãy lời Chu Nam Quân, mỉm cười, “Cứ như vậy đi.”
“Cứ như vậy?” – Chu Nam Quân hơi dừng lại.
“Tôi còn chưa thông suốt, loại tình cảm này không thể nói dừng là dừng, chúng ta tạm thời vẫn như trước đi, ít gặp mặt, ít liên lạc.” – Tạ Nghiêu Thần thản nhiên nhìn Chu Nam Quân, nói: “Có lẽ chờ đến một ngày tôi buông bỏ, chúng ta vẫn có thể trở lại làm bạn bè bình thường.” – Từ lúc ban đầu đến nay đã gần hai mươi năm(), tình cảm này dường như đã trở thành một thói quen, sao có thể dễ dàng thay đổi được?
(: Trong bản gốc là mười năm “十年” – “Thập niên”. Nhưng vế trước lại là “初二到现在” – “sơ nhị đáo hiện tại”- từ lúc gặp mặt đến nay.)
Chu Nam Quân trầm mặc một hồi, sau đó vân vê môi, gật đầu: “…. Được rồi.”
Cậu biết rằng, cho dù Tạ Nghiêu Thần có từ bỏ thì quan hệ của bọn họ vẫn không thể nào có thể quay lại như trước.
Nhìn Tạ Nghiêu Thần dứt khoát xoay người rời đi, thậm chí cậu còn có ảo giác rằng một người vô cùng quan trọng từ nay về sau sẽ biến mất khỏi cuộc đời của cậu.
Ngay lúc Chu Nam Quân đang phiền muộn, lại có người tiến vào nhà vệ sinh.
“Sao anh đứng trong này lâu vậy? Bị rớt hố à?” – Trang Yến Bắc khoanh tay trước ngực đứng ở cửa nhìn Chu Nam Quân hừ một tiếng, hiển nhiên đã gặp Tạ Nghiêu Thần vừa đi ra, “Lúc nãy nói gì với tên kia đó?”
Chu Nam Quân hơi khựng lại, hướng Trang Yến Bắc lắc đầu cười: “Không có gì…. Chúng ta đi thôi.”
“Nói cái gì?” – Trang Yến Bắc nhíu mày.
“Thật sự không nói gì hết.” – Chu Nam Quân ôm lấy cổ tay Trang Yến Bắc, kéo cậu về phòng KTV, “Tôi bỗng nhiên muốn hát, chúng ta trở về PK đi.”
“Dùng sức thế làm gì?”
“Sợ cậu chạy mất.”
“Em có thể chạy được sao?”
“Tôi sợ cậu thừa dịp tôi không chú ý sẽ chạy vào lòng người khác.”
“…. Thế bây giờ em có đang ở trong lòng anh không?”
“Nói vô nghĩa.”
May mắn, dù người kia đã đi rồi, nhưng vẫn còn có người khác muốn tiến vào lấp đầy chỗ trống.