Một giây khi Chu Nam Quân cảm nhận được hơi thở nóng rực của Trang Yến Bắc phảng phất ngay bên tai mình, nhịp tim lập tức trở nên rối loạn, cậu theo bản năng đẩy mạnh khuỷu tay về phía sau.
Trang Yến Bắc không kịp phòng bị đã hứng trọn cú đánh từ Chu Nam Quân, cậu rên lên một tiếng nhưng vẫn không hề buông Chu Nam Quân ra, ngược lại còn siết chặt tay hơn:
“Em rất nhớ anh……”
Chu Nam Quân giãy giụa vài cái không được, dứt khoát từ bỏ, cậu lạnh nhạt nói: “Cậu định làm gì? Chúng ta không phải đã chia tay rồi sao?”
Trang Yến Bắc rầu rĩ ừm một tiếng: “Em rất nhớ anh……”
Chu Nam Quân cười lạnh: “Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng(), cậu đây là đang làm gì?”
(Có thể hiểu nôm na là: Chuyện gì đã qua rồi thì không nên quay đầu nhìn lại nữa.)
Trang Yến Bắc ôm Chu Nam Quân chặt hơn nữa: “Em rất nhớ anh.”
“Cậu chỉ có một câu này thôi sao?” – Chu Nam Quân lạnh lùng nói.
“Cho nên anh đừng tìm bạn trai mới được không?”
Trang Yến Bắc rốt cuộc nói ra câu thứ hai trong ngày hôm nay.
Chu Nam Quân bất ngờ: “Sao cậu biết được?”
Nhưng rất nhanh cậu đã nhận ra, lúc trước trong lúc tán gẫu cậu đã kể chuyện muốn tìm bạn trai mới cho Lâm Trạch An.... Tám chín phần là cái tên miệng rộng Lâm Trạch An kia đã nói cho Trang Yến Bắc.
Quả nhiên, ngay sau đó Trang Yến Bắc liền rầu rĩ nói: “Em hỏi Lâm Trạch An địa chỉ nhà của anh, anh ta không cho, đã thế còn nói cho em biết anh đã chuẩn bị bắt đầu một lần nữa rồi, bảo em không cần đến tìm anh nữa.”
“Cho nên sáng sớm như vậy mà cậu đã vội vội vàng vàng chạy tới tìm tôi?” – Chu Nam Quân ha hả cười, “Đúng thật là tôi muốn tìm bạn trai, nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến cậu? Chúng ta đã chia tay.”
“Đừng tìm bạn trai mới.” – Trang Yến Bắc giọng điệu tủi thân, “Rõ ràng anh đã có em.”
Chu Nam Quân nhàn nhạt nói: “Để tôi nhắc nhở cậu một câu, chúng ta đã chia tay, hơn nữa chính cậu là người chủ động, lời đã nói ra rồi, có quỳ xuống cũng không thể quay đầu lại, tôi đã nói một lần, tôi sẽ không chờ cậu.”
“Cho dù bây giờ em đã quay về tìm anh…… Cũng không còn kịp rồi sao?” – Trang Yến Bắc sốt ruột.
“Không còn kịp rồi.” – Chu Nam Quân thập phần quả quyết.
“Không phải anh vẫn chưa có bạn trai sao?” – Trang Yến Bắc khó hiểu hỏi, “Nếu anh còn chưa bắt đầu lại, vì sao không cho em một cơ hội?”
Chu Nam Quân trầm mặc trong chốc lát, mới mở miệng nói: “Chuyện tìm bạn trai mới và chia tay với bạn trai cũ không hề liên quan đến nhau, hơn nữa chúng ta lúc trước vì cái gì mà chia tay? Vấn đề trước kia vẫn chưa giải quyết được, hiện tại cũng vậy, thậm chí nếu chúng ta quay lại, sớm hay muộn sẽ có một vì vấn đề tương tự mà chia tay.”
Trang Yến Bắc cũng rơi vào trầm mặc.
Chu Nam Quân tùy ý Trang Yến Bắc để Trang Yến Bắc ôm mình trong trạng thái bất an, cậu dừng một chút, sau lại nhẹ nhàng thở dài: “Hơn nữa chúng ta hiện tại đã là người của hai cái thế giới, tuy rằng trước kia cũng vậy nhưng hiện tại giới hạn này đã rõ ràng hơn rất nhiều, khoảng cách giữa chúng ta cũng càng lúc càng lớn, cậu là đại minh tinh hàng vạn người yêu thích, tôi chỉ là một nhân viên làm công ăn lương bình thường, chúng ta sống ở hai nơi trái ngược, tần suất sinh hoạt cũng bất đồng, nếu cứ cố chắp vá để ở bên nhau thì cũng chỉ có thể người này phải nhượng bộ người kia.... Sao phải sống khổ như thế?”
Tuy rằng ở vừa rồi trong nháy mắt nhìn thấy Trang Yến Bắc, Chu Nam Quân cảm giác trái tim bình tĩnh lâu nay đột nhiên lại nhảy lên từng nhịp rối loạn, nhưng hiện thực và lý trí của cậu đã nhanh chóng trở lại, giữa bọn họ cái gì cũng không thay đổi, ngay cả những vấn đề còn tồn tại từ trước đó.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, người nổi tiếng như Trang Yến Bắc nếu thật sự cùng cậu ở bên nhau, bọn họ có khả năng cả đời đều phải lén lút yêu đương, bởi vì một khi chuyện Trang Yến Bắc hẹn hò cùng một người đàn ông bị lộ ra ngoài, kết cục rất có thể là thân bại danh liệt.
Chu Nam Quân không nói tiếp, nhưng cậu biết Trang Yến Bắc chắc chắn hiểu được ý của cậu, Trang Yến Bắc biết ở bên cạnh một người đàn ông sẽ để lại hậu quả thế nào, thậm chí so với cậu còn rõ ràng hơn.
Cậu tin tưởng Trang Yến Bắc hôm nay đột nhiên chạy tới tìm cậu chỉ là xúc động nhất thời mà thôi, căn bản không hề cân nhắc cẩn thận, chỉ là fans CP trên weibo và việc cậu muốn tìm bạn trai mới làm cho kích động nên mới hành động như vậy, nếu cậu thật sự đồng ý quay lại, lỡ như Trang Yến Bắc tỉnh táo lại, nói không chừng cả hai sẽ rất khó xử.
Chu Nam Quân cảm thấy cậu vì Trang Yến Bắc mà suy nghĩ nhiều như vậy, lại còn rất chu đáo và săn sóc, thật là một người bạn trai cũ cực kỳ ưu tú, nào mấy ai có thể làm được như cậu chứ?
Đang lúc cậu tựa như sắp đi vào cõi thần tiên, cậu bỗng nhiên có cảm giác bả vai nóng lên, dường như có một dòng chất lỏng ấm nóng không ngừng chảy xuống, thấm ướt lớp áo mỏng manh, dừng trên đầu vai của cậu.
Trang Yến Bắc.... Khóc?
Cậu lập tức sửng sốt.
Trang Yến Bắc gắt gao ôm lấy Chu Nam Quân, cũng không che dấu những giọt nước mắt của mình, cậu rất ít khi thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt người khác, cậu không bao giờ để lộ ra mặt yếu thế của mình trước mặt fans, chứ đừng nói đến khóc, nhưng ở khi đứng trước mặt Chu Nam Quân, cậu luôn rất dễ dàng rơi nước mắt.
Chu Nam Quân trầm mặc trong chốc lát, giọng nói mềm mỏng hơi vài phần: “Được rồi được rồi, có phải tôi hung dữ quá không? Tôi ôn nhu một chút là được.... Cậu đừng khóc....”
Trang Yến Bắc đem mặt chôn ở Chu Nam Quân trên vai, nước mắt không ngừng đi xuống rớt: “Vậy anh đừng chia tay với em....”
“Không thể được.” – Chu Nam Quân cảm giác như mình đang bắt nạt trẻ con, rõ ràng Trang Yến Bắc cao hơn cậu nhiều như thế, tuổi không phải lớn nhưng cũng đã không còn nhỏ nữa, “Cho dù hôm nay cậu có khóc ngất ở đây cũng không thay đổi được gì đâu.”
Trang Yến Bắc khóc càng thương tâm hơn: “Vậy anh còn không để cho em khóc.”
Chu Nam Quân có chút cạn lời: “Sao cậu lại thích khóc như vậy? Cậu là Lâm muội muội chuyển thế sao? Đồ khóc nhè!”
“Em mới không thích khóc, em chưa bao giờ khóc trước mặt người khác đâu đấy....” – Trang Yến Bắc thút tha thút thít.
“Thế sao cậu cứ khóc trước mặt tôi thế? Để tôi nhìn thấy hai lần rồi đó.” – Chu Nam Quân cười gượng, “Chẳng lẽ mỗi lần cậu muốn khóc đều tình cờ gặp phải tôi?”
Trang Yến Bắc trầm mặc một hồi lâu, mới nói: “.... Em chỉ khóc trước mặt anh.”
Chu Nam Quân vô cùng ngạc nhiên.
“Cũng chỉ có anh mới có thể làm em khóc.” – Giọng Trang Yến Bắc vô cùng tủi thân, “Mỗi lần đều thế này, vì sao anh luôn làm em khóc? Em cũng không muốn khóc a, sao em lại chán ghét bản thân mình như vậy!”
Cậu một bên nói một bên lau nước mắt, vai áo của Chu Nam Quân đã bị ướt một mảng, ư Chu Nam Quân tuy rằng biểu hiện sắt đá nhưng cũng không đành lòng nói thêm gì nữa.
Chu Nam Quân tùy ý để Trang Yến Bắc khóc trên vai mình một hồi, sau một lát, giọng Trang Yến Bắc cất lên khản đặc, mang đậm âm mũi: “Vốn dĩ không muốn khóc lâu như vậy, kết quả càng nghĩ càng tủi thân, không khống chế được...”
Chu Nam Quân thở dài một hơi: “Vậy cậu khóc đủ chưa? Khóc đủ rồi liền buông tay đi.”
“Khóc đủ rồi, nhưng chưa ôm đủ.” – Trang Yến Bắc có vẻ như sợ Chu Nam Quân tránh mình, cánh tay lại càng siết chặt Chu Nam Quân hơn, “Chúng ta đã thật lâu không gặp nhau, em rất nhớ anh.”
“Vậy hôm nay cậu muốn ôm bao lâu thì ôm bấy lâu, dù sao hôm nay tôi cũng không phải đi làm.” – Chu Nam Quân ngừng giãy giụa, “Nhưng hết hôm nay, cậu đừng tới đây nữa, cậu dám đến một lần tôi dám chuyển nhà một lần, sau này tôi cũng sẽ không để Lâm Trạch An nói cho cậu biết địa chỉ nữa.”
Trang Yến Bắc không rên một tiếng, chỉ là yên lặng ôm Chu Nam Quân, Chu Nam Quân không còn cách nào khác, dứt khoát ngồi xuống sô pha, cầm điện thoại lên tùy tiện chơi tiếp, để mặc Trang Yến Bắc ôm đến khi nào chán thì thôi.
Nhìn Chu Nam Quân mở điện thoại lên, Trang Yến Bắc trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng: “Những tin nhắn lúc trước anh gửi em đều xem, nhưng em không dám trả lời, em sợ một khi trả lời sẽ không có dũng khí đi tiếp nữa... Em sợ em sẽ bỏ mặc mọi thứ mà chạy đến tìm anh, khóc lóc cầu xin anh đừng chia tay với em.”
“Giống như bây giờ?” – Chu Nam Quân lạnh nhạt nói.
“Giống như bây giờ.” – Trang Yến Bắc buồn buồn nói, “Em không dám hỏi Lâm Trạch An tin tức về anh, em sợ từ miệng anh ta nghe được tin anh có bạn trai mới, vì anh nói anh sẽ không chờ em.”
“Chẳng lẽ cậu không hỏi Lâm Trạch An thì tôi sẽ không tìm bạn trai mới sao? Cậu đây là đang theo chủ nghĩa duy tâm, không được.”
“Em vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lí đoạt lại anh từ tay người khác, nhưng thời điểm biết anh muốn có bạn trai mới, em còn rất rất tức giận, rất ghen ghét, ghen ghét đến phát cuồng.” – Trang Yến Bắc nức nở, “Vì sao anh lại muốn tìm bạn trai mới, vì sao lại có người muốn cướp anh từ em.... Rõ ràng anh đã là của em!”
“Tôi không phải của ai hết, tôi là của chính tôi.” – Chu Nam Quân bình tĩnh giải thích,
“Cho dù chúng ta không chia tay, tôi cũng không phải của cậu, mà hơn nữa chúng ta đã chia tay rồi.”
“Cậu muốn ôm bao lâu thì ôm bấy lâu, tùy thích.”
Trang Yến Bắc không lên tiếng nữa, chỉ yên lặng ôm Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân bất chấp mặc kệ Trang Yến Bắc, Trang Yến Bắc vậy mà vẫn nguyên động tác ôm Chu Nam Quân, không biết qua bao lâu, cậu rốt cuộc cũng mở miệng.
“Anh có thể cho em thời gian ba tháng được không?”
“Cho cậu ba tháng? Có ý gì?” – Chu Nam Quân sửng sốt.
“Anh chờ em ba tháng.” – Trang Yến Bắc đè thấp thanh âm, giọng nói tuy nhẹ nhàng mà vô cùng kiên định, “Sau ba tháng, em nhất định sẽ giải quyết mọi vấn đề —— giải quyết tất cả các vấn đề giữa chúng ta, sau đó quay về tìm anh, đến lúc đó chúng ta có thể ở bên nhau.”
“Ba tháng?” – Chu Nam Quân có chút muốn cười lên, “Trước đây cậu muốn chia tay với tôi là vì cậu chưa đủ mạnh mẽ, chẳng lẽ ba tháng sau cậu có thể trở thành siêu sao quốc tế à?”
Trang Yến Bắc trầm mặc một lát, sau đó nói: “Tin tưởng em.”
Chu Nam Quân lắc lắc đầu: “Cậu nói bừa một câu rồi bắt tôi phải tin cậu?”
Trang Yến Bắc vẫn là câu nói kia: “Tin tưởng em.”
“Không phải hôm nay cậu còn một buổi biểu diễn sao? Còn không đi.... Đến muộn bây giờ.”
Mắt thấy thời gian đã sang buổi chiều, Chu Nam Quân bắt đầu đuổi Trang Yến Bắc đi.
Trang Yến Bắc đã ôm suốt một buổi trưa, thẳng đến khi Chu Nam Quân lên tiếng đuổi người, cậu lại ôm Chu Nam Quân trong chốc lát, sau đó mới quyến luyến không rời mà buông tay.
Chu Nam Quân quyết đoán mở cửa tiễn khách.
Trang Yến Bắc đứng ở cửa, ánh mắt trông mong nhìn Chu Nam Quân: “Anh sẽ chờ em phải không?”
Chu Nam Quân vô cùng dứt khoát: “Sẽ không.”
Ánh mắt Trang Yến Bắc lập tức ảm đạm xuống vài phần.
“Đi nhanh đi, nếu không không kịp buổi biểu diễn bây giờ.” – Chu Nam Quân thúc giục nói.
Trang Yến Bắc đáng thương vô cùng nhìn chằm chằm Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân dừng một chút, lại mở miệng nói: “Hôm qua cậu biểu diễn, rất tốt.... Nhìn rất giống ca sĩ chuyên nghiệp.”
Trang Yến Bắc rốt cuộc nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền và hai chiếc răng nanh nhỏ mà đã lâu Chu Nam Quân chưa được nhìn thấy.
Chu Nam Quân mím môi, vẫn quyết đoán đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa, cậu lập tức xoay người tựa lưng vào cánh cửa, cả người chậm rãi trượt xuống dưới sàn.
Chu Nam Quân vươn tay ôm chặt nơi nhịp tim đang không ngừng đập loạn của mình, nhịn không được mắng một câu.
Mẹ nó, không có tiền đồ.