Ăn xong bữa cơm, vì trốn thanh toán mà Lão Lâm trắng trợn bỏ về trước.
Lâm Triều Tịch trả tiền xong, mở ô bước vào màn mưa.
Lúc này mưa đã nhỏ hơn khi bọn họ rời bệnh viện rất nhiều, mưa vương lên mặt ô như lông tơ, sắc xanh ngợp mắt.
Cô đi ven đường, xe cộ tới lui cuốn nước bắn lên.
Bầu không khí đang ở thời điểm cân bằng nhất của lặng yên và huyên náo, khiến người ta thấy bình thản vô cùng.
Ban nãy hỏi Lão Lâm như vậy là bởi vì cô rất hoảng sợ.
Song bây giờ bình tĩnh trở lại, dường như cũng chẳng còn gì đáng sợ nữa.
Năm nay cô tuổi, học ngành Triết học, lập chí trở thành nhà giáo nhân dân.
Làm giáo viên ấy à, có nhiều ngày nghỉ, có thể dành thời gian chăm sóc cho Lão Lâm.
Hơn nữa nhà cũng không thiếu tiền, Lão Lâm có thể điều trị ở bệnh viện tốt nhất, cho nên dù Lão Lâm mắc bệnh thì thực sự cũng không có ảnh hưởng quá lớn gì.
Ảnh hưởng lớn nhất cũng chỉ mỗi sau này, khi phải giới thiệu gia cảnh với đối tượng xem mắt mà người ta mai mối cho cô thôi.
Hầy…
Nghĩ đến đây, chuông điện thoại của Lâm Triều Tịch vang lên.
Cô căng não vội vàng nghe máy.
“Triều Tịch này, cậu Tiểu Lưu ngày hôm qua ưng em lắm đấy.”
Đầu bên kia điện thoại là chủ nhiệm giáo vụ của ngôi trường Lâm Triều Tịch thực tập, một vị lãnh đạo cực kì nhiệt tình giới thiệu đối tượng xem mắt cho thực tập sinh.
Chỉ mới buổi tối hôm qua, cô lỡ tham gia hoạt động kết thân do chủ nhiệm tổ chức, quen được một vị nhân viên ngân hàng.
Cô và vị đó đến tiệm cà phê ngồi riêng với nhau một lát, sau đó anh ta đưa cô về.
Buổi sáng anh ta gửi tin nhắn Wechat chào hỏi, lúc ấy cô bận bịu đưa Lão Lâm đi bệnh viện, đến tận bây giờ vẫn chưa trả lời.
Thế nên trước khi nghe điện thoại của chủ nhiệm, Lâm Triều Tịch cảm thấy mình sắp bị phê bình đến nơi rồi.
Thế mà chủ nhiệm không hề giáo huấn tư tưởng cho cô một chút nào, còn rất vui vẻ là đằng khác.
Nhưng mà “ưng em lắm” nghe sao mà giống hoàng thượng chọn phi tử, Lâm Triều Tịch hơi 囧: “Thế…thế ạ.”
“Mẹ Tiểu Lưu vui lắm, gọi điện cho cô, bảo là bà ấy hỏi Chí Viễn nhà bà ấy rồi, rất có cảm tình với em, em phải túm cho chặt…”
Lâm Triều Tịch nắm lấy tay vịn, hồi tưởng lại dáng vẻ người cô xem mắt.
Trong trí nhớ của cô đó là một anh chàng rất bình thường, có hơi kiêu căng.
Anh chàng kể về nghề nghiệp của bố mẹ, nói bố mẹ anh thích trẻ con cho nên muốn đẻ sinh đôi.
Còn ngầm ám chỉ mẹ anh ta quen hiệu trưởng trường cấp hai tốt nhất thành phố, cô mà muốn đến đó làm việc thì chỉ cần nói một câu là xong.
Bên ngoài cửa sổ là thành thị vừa được mưa dội rửa sạch, đường phố lấp loáng, bên tai là tiếng dạy bảo của chủ nhiệm.
“Con gái con đứa phải chủ động một chút, không hề gì đâu, giữ chắc đấy, nghe chưa! Điều kiện nhà người ta tốt thế, bố mẹ đều là cục trưởng…”
Lâm Triều Tịch không biết phải đáp lại thế nào, chỉ đành im lặng.
Đúng lúc tiếng loa nhắc nhở trên xe buýt vang lên.
Chủ nhiệm hỏi: “Em đi đâu đấy, sao mà ồn thế?”
“Em đang trên xe, hôm nay em phải về trường một chuyến.”
Chủ nhiệm lại chộp được từ mấu chốt.
“Đấy, sinh viên cả rồi! Đừng tưởng bây giờ em còn trẻ, phụ nữ già nhanh lắm, hai bảy hai tám tuổi là khó tìm…”
Lâm Triều Tịch nghe mãi nghe mãi, chợt thoáng thấy toàn cảnh cuộc đời sau này của mình.
Cô có công việc giáo viên ổn định, cưới một người nào đó gia cảnh tốt hơn cô, người ấy sẽ cùng cô chăm sóc bố, cô và người ấy sinh con đẻ cái…
Nhưng trong khoảnh khắc này, bởi vì quang cảnh đó mà cô cảm thấy khủng hoảng.
“Sau này em sinh con xong mà không muốn đi làm nữa thì người ta cũng đồng ý nuôi em, lại chẳng thảnh thơi quá đi ấy chứ…”
Cứ thế ngây người, câu chuyện thực sự đã đến đoạn sinh con đẻ cái, Lâm Triều Tịch giật mình, vội vàng ngắt lời.
“Cô ơi em xin lỗi, thực ra có một việc không hay này… Bố em mới được chẩn đoán mắc Alzheimer, cô xem, hay là cô xin lỗi người ta giúp em một tiếng, cho qua chuyện này đi thôi.”
Điện thoại im lặng.
Lâm Triều Tịch cũng không nói gì.
Một lúc lâu sau, chủ nhiệm mới mở miệng.
“Hoàn cảnh em như thế, cô sẽ nói đỡ cho em với người ta, phải xem nhà con trai nhà người ta có còn muốn em không.”
“…”
“Xong việc ở trường thì nhắn tin xin lỗi con trai người ta một câu!”
Dặn dò xong, chủ nhiệm tắt máy luôn.
Lâm Triều Tịch cũng chẳng thấy nhục nhã hay nổi giận gì.
Cô chỉ đột nhiên ý thức được rằng một khi đã xác định xong quỹ đạo, cuộc đời cô cũng không còn khả năng xoay chuyển.
…
Cũng chỉ âu sầu một lát vậy thôi.
Khi xuống xe, Lâm Triều Tịch đã quên gần hết cuộc điện thoại.
Hôm nay cô về trường là vì cuộc thi trí tuệ do các trường đại học trong thành phố kết hợp tổ chức, chủ tịch Hội sinh viên Tô Tiểu Minh gọi điện mời cô đến dự thính.
Về đến trường, cô đi thẳng lên tầng hai của trung tâm hoạt động, phòng họp của Hội sinh viên đặt ở đó.
Tiếng nói chuyện ồn ào truyền từ trong phòng ra, Lâm Triều Tịch nhìn đồng hồ đeo tay, còn phút nữa cuộc họp mới bắt đầu.
Cô cũng chẳng nghĩ gì nhiều, cứ thế mở cửa.
Phòng họp im lặng trong thoáng chốc, mười mấy ánh mắt phóng đến, Lâm Triều Tịch cũng sửng sốt theo.
Đừng nói là bắt đầu rồi đấy…
“Bạn này học trường nào thế, vào thì cũng nên biết đường gõ cửa chứ?” Ngồi bên cạnh bàn chủ tọa là một nữ sinh già dặn nói về phía cô.
Lâm Triều Tịch không quen cô gái đó, hẳn là người từ trường khác đến họp.
Cũng chưa cần cô nói gì, quay lại đóng cửa phòng, hội trưởng Tô Tiểu Minh trường cô đã lên tiếng.
“Chúng ta dời lịch họp lên sớm hơn, Lâm Triều Tịch đến sau nên không biết.”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Lâm Triều Tịch thuận thế nói theo, nói xong thì vội chạy đến bên cạnh Tô Tiểu Minh ngồi xuống.
“Đây là Lâm Triều Tịch, bạn ấy là người ra đề cho cuộc thi lần trước.”
Sau khi ngồi xuống, Tô Tiểu Minh chỉ vào cô giới thiệu.
Sau đó Tô Tiểu Minh lại giới thiệu cho cô những người tham gia họp, đúng như cô đoán, là đại biểu đến từ các trường khác.
Khi giới thiệu đến nữ sinh già dặn sắc sảo kia, Tô Tiểu Minh nhấn mạnh hơn: “An Tiêu Tiêu, Trưởng ban học tập Trường đại học Bách Thảo.”
Đại học Bách Thảo, tử địch của trường các cô.
Lâm Triều Tịch vừa nghĩ vừa gật đầu với An Tiêu Tiêu, coi như chào hỏi.
Bởi vì màn giới thiệu do vào muộn của cô mà cuộc họp gián đoạn một chút, có người bắt đầu đi uống nước, nhân cơ hội, Tô Tiểu Minh thò tới hạ giọng hỏi: “Bố chị sao rồi?”
“Giảm trí nhớ người già.” Lâm Triều Tịch đáp.
“Gì cơ?” Tô Tiểu Minh trợn mắt, nhất thời không kịp che giấu kinh ngạc.
Lâm Triều Tịch gật đầu.
“Thế phải làm sao đây?”
“Chị cũng không biết.” Cô vỗ vai bảo cậu ta nghiêm túc họp, đừng nghĩ quá nhiều.
Tô Tiểu Minh lập tức ngồi thẳng dậy, vẫn còn hơi bàng hoàng, sau lần giải lao này, An Tiêu Tiêu giành quyền chủ trì cuộc họp.
“Nếu không có ý kiến với những câu trước, tiếp theo chúng ta còn lại phần câu hỏi lớn, từ đến là những câu chúng tôi đã ra, mọi người bớt chút sức chọn lọc…”
An Tiêu Tiêu nói xong, mọi người bắt đầu lật xem đống giấy tờ được đóng dấu trước mặt.
Lâm Triều Tịch đến muộn, Tô Tiểu Minh đã xem cùng với một cán sự khác, cái bàn trước mặt cô trống không, thế này quả thực hơi ngượng.
Đúng vào lúc này, một xấp giấy đóng dấu được đẩy từ bên cạnh sang.
Lâm Triều Tịch quay đầu, phát hiện là do cô gái ngồi bên phải cô lặng lẽ đẩy đến.
Gương mặt cô gái nhỏ nhắn, đôi mắt lại rất to, mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, bị Lâm Triều Tịch nhìn, cô gái ngại ngùng quay đi.
Lâm Triều Tịch dịch lại gần một chút, chọc nhẹ mu bàn tay cô gái, thì thào nói: “Cẩm ơn nhé.”
Ôi chao, em gái đỏ mặt rồi.
…
Lâm Triều Tịch không trêu em gái dễ thương nữa, bắt đầu nghiêm túc xem đề.
Chưa chờ cô lật đến trang hai đã nghe An Tiêu Tiêu nói: “Nếu bạn Lâm Triều Tịch của đại học Tam Vị đã có kinh nghiệm, vậy thì chúng ta bắt đầu từ bạn ấy đi.”.
ngôn tình hoàn
Tiếng lật giấy loạt xoạt trong phòng không hẹn cùng ngừng.
Cô thậm chí còn chưa kịp xem xong đề trắc nghiệm, có chút bất đắc dĩ: “Chọn câu hỏi lớn phải không?”
“Đúng.” An Tiêu Tiêu khoanh tay nói.
“Vậy cho tôi một phút.”
“Một phút đủ không?”
Lâm Triều Tịch nghiêm túc đọc đề, không trả lời.
Ra đề cho cuộc thi đố vui trí tuệ là truyền thống của các trường đại học bọn họ.
Việc này vốn dĩ rất đơn giản, lên mạng tải vài bộ đề đố vui trí tuệ về, trường đại học phụ trách tổ chức chính sẽ sàng lọc ra một ít làm kho đề.
Mấy trường tụ vào thảo luận cùng nhau, cuối cùng chọn câu trắc nghiệm và câu hỏi lớn làm đề thi, vậy là xong.
Nhưng bởi vì cuộc thi được tổ chức hàng năm, nguồn đề đố vui trên mạng càng ngày càng ít, cho nên việc chọn đề mới càng ngày càng khó khăn.
Trên tay Lâm Triều Tịch là những câu hỏi năm nay được đại học Bách Thảo chọn ra, tổng cộng câu hỏi lớn.
Cô phải chọn từ trong đó câu từ dễ đến khó để làm đề.
Lâm Triều Tịch vừa suy nghĩ vừa đọc đề của đại học Bách Thảo, cuối cùng ngẩng đầu: “Vậy tôi nói trước nhé?”
An Tiêu Tiêu: “Cậu đến muộn, có thể đọc thêm một lúc nữa.”
“Không sao.” Lâm Triều Tịch cúi đầu, ngón tay lướt qua những câu hỏi được đánh số, vừa giở vừa nghiêm túc đọc lên: “, , , , , , , , , …” Cô nói xong thì thoáng ngừng lại, bổ sung thêm một câu: “Câu khá hay, có thể dùng làm câu hỏi lớn cuối đề.”
Lâm Triều Tịch nói xong, dường như trên mặt những người trường Bách Thảo có vẻ tức giận khó nén.
Chưa cần An Tiêu Tiêu mở miệng, một nam sinh tham gia họp đã hỏi: “Nhanh thế à, cậu có đọc hẳn hoi không đấy?”
“Ừm…” Lâm Triều Tịch nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn nói đúng sự thật: “Thực ra lần trước tôi đã lọc xem gần hết những đề đố trí tuệ có thể tìm được trên mạng…”
Thoáng chốc, mọi người lại bắt đầu ào ào lật giấy.
Sắc mặt An Tiêu Tiêu lại càng khó coi hơn, nhưng dù nói thêm gì phong độ cũng đã mất, đành ngậm chặt miệng nhẫn nhịn.
Không lâu sau có người nói: “Chị, đề chị chọn đúng là không tồi.”
“Đúng là khống chế độ khó rất tốt.”
“Nhưng câu này…” Một người khác lên tiếng.
Lâm Triều Tịch cúi đầu đọc lại.
Câu là một câu hình học, hình vẽ có một cánh tay động cơ rô-bốt đơn giản, đề hỏi đường kính của một điểm khác khi cánh tay động cơ chuyển động theo một đường kính nhất định.
Dùng làm câu hỏi lớn thì trông có vẻ hơi đơn giản.
Lâm Triều Tịch: “Đây là liên kết Peaucellier, có thể tìm những câu biến dạng phức tạp tương tự thay vào.”
Trong phòng họp vang lên một loạt tiếng “ồ”, “uầy”.
Mọi người đọc đề thêm một lúc, lát sau lại có người hỏi: “Dùng câu làm câu cuối đề?”
“Đề này có còn là đề trí tuệ nữa không vậy, giải kiểu gì, ai dân khoa Lí giải thử đi?”
“Tôi khoa Hóa, đề này nhìn thì đơn giản, đến khi giải cần phải tư duy rất nhiều.”
Người đang nói giơ tờ giấy nháp lên, trên giấy viết chi chít rậm rạp, liếc qua đã thấy muốn xỉu.
Lâm Triều Tịch lại cúi đầu đọc đề.
Câu bị la ó là một đề bày cờ đen trắng, mỗi hàng có quân, hỏi có thể xếp được tối đa bao nhiêu hàng.
Nhìn thì đơn giản nhưng thực ra rất khó, đòi hỏi phải có nền tảng Toán học, cho vào đề đố vui trí tuệ đúng là hơi làm khó người ta.
Nhưng trong câu trường Bách Thảo lọc ra không còn câu nào phù hợp hơn nữa, cô đành chọn nó
An Tiêu Tiêu thản nhiên chọc ngoáy: “Thế này có phải là thiên vị khoa Toán quá không?”
“Tam Vị ỷ vào có khoa Toán mạnh, nham hiểm thật đấy.” Có người tức giận chỉ đuôi bút về phía Tô Tiểu Minh.
“Cho nên câu này không được.” An Tiêu Tiêu nói thẳng: “Đổi câu khác, mọi người có ý kiến gì không?”
Lâm Triều Tịch chỉ ngồi nghe, không phát biểu.
Không bao lâu, mọi người đã xem hết một lượt kho đề, lại xì xầm nói hình như không còn câu nào phù hợp hơn câu .
“Có vẻ những câu còn lại không quá ổn, bạn Lâm có đề bạt gì không?” Có người hỏi cô.
Lâm Triều Tịch nói: “Cá nhân tôi cảm thấy câu này rất hay, giải ra rất kì diệu, thực sự thích hợp nhất rồi.”
“Chị Lâm giỏi ghê ấy.” Có người dập đầu xuống bàn.
Lâm Triều Tịch: “Tôi xem đáp án mới biết đấy.”
“Vậy rốt cuộc câu này có khó không, có yêu cầu phải trang bị đủ kiến thức Toán học mới giải được không?”
“Tôi dân Triết mà.” Lâm Triều Tịch thành thật lắc đầu, tỏ vẻ tôi sao biết được.
Xung quanh mồm năm miệng mười, một đống ý được kiến đưa ra.
Bỗng nhiên có ai đề nghị: “Hay là nhờ người khoa Toán làm thử?”
“Chúng ta đang ở Tam Vị đấy, tìm Bùi Chi của các cậu đi.” Có người vừa nói vừa vỗ vai Tô Tiểu Minh..