Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

chương 27: 27: xấu xa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Các bạn học sinh, làm sao thế?” Giới Nhiên đã trèo lên trên, nhìn xuống cười với lũ học sinh.

Nhưng chẳng ai thèm nhìn Giới Nhiên hết.

Trên hành lang có một đám học sinh trông còn nhỏ hơn họ, đang khệ nệ vác bao to bao nhỏ khó khăn bước xuống tầng.

Ước chừng tuổi tác, đám học sinh đó có lẽ là học sinh lớp tham gia cúp Tấn Giang, đến tập trung sớm hơn bọn họ một tiếng.

Trong số những học sinh đó có người vác vali cỡ đại, có người đeo ba lô, còn có người vừa đeo ba lô vừa xách vali.

Có mấy bạn nam giúp các bạn nữ xách đồ, cũng có hai bạn nữ cùng khiêng một cái vali.

Tất cả mọi người đều chậm chạp di chuyển, há miệng thở hồng hộc, mệt đến nỗi chẳng muốn nói chuyện.

Rất rõ ràng, lũ trẻ này đã vác theo hành lý lên lầu, sau đó lại chật vật vác xuống.

Hành lang bốc đầy mùi mồ hôi, đây là cảnh tượng mà đám trẻ to đầu này đang được chứng kiến, cũng là nguyên nhân khiến chúng đứng ngơ ra.

“Anh… anh ơi, bọn em cũng phải xách đồ lên lầu sao?” Cuối cùng cũng có một bạn nhỏ run rẩy lên tiếng hỏi.

Giới Nhiên đứng trên cao, tay cầm cờ đỏ cười hì hì, khua tay nói: “Bạn nhỏ này vui tính thật, nhìn phía bên kia đi.”

Lúc anh ta cười lộ ra chiếc răng nanh, nhìn là biết đầy một bụng ý đồ xấu xa, không đáng tin cậy chút nào.

Các học sinh lần lượt ngồi xuống, có người đi ngang qua, Lâm Triều Tịch vội kéo lại hỏi: “Bạn ơi, tầng các cậu vừa lên là…”

Nữ sinh đó chỉ trỏ bức tường phía cầu thang bên trái, lắc đầu chán nản.

Lúc này, đám học sinh đứng phía bên trái bỗng ồn ào.

Lâm Triều Tịch kiễng chân nhìn sang, dường như trên tường có dán gì đó khiến họ sụp đổ.

Nhìn kĩ mới thấy trên tường dán một tờ giấy A, thấp thoáng dòng chữ “Lịch khảo sát đầu vào trại hè cúp Tấn Giang”.

Được lắm, quả nhiên là ra đòn phủ đầu.

“Anh ơi, anh bảo bọn em lên tầng là để làm bài kiểm tra đầu vào phải không?” Chương Lượng hỏi.

Tuy cậu ta rất đáng ghét, nhưng khi đặt câu hỏi ấy trông Chương Lượng lại rất có phong độ, đám học sinh đứng đầy đầu cầu thang lập tức yên tĩnh.

“Phải gọi là thầy nhé!” Giới Nhiên nói.

Chương Lượng: “Vâng thưa thầy.”

Giới Nhiên: “Chẳng thế thì sao, không lẽ dẫn các bạn lên tầng hóng mát?”

“Phòng ?” Một bạn nam đầu đinh sau khi xem kĩ “lịch khảo sát” thì lùi lại nửa bước, kinh hoàng hô lên.

“Đúng đấy, hơi xa một chút.” Anh ta còn làm điệu bộ ngẩng đầu.

“Nhưng mà… nhưng mà thầy ơi, bọn em mang nhiều đồ đạc lắm!” Lục Chí Hạo kéo theo một chiếc vali có bánh xe, hoảng hốt giơ tay.

“Đúng đấy, đúng là nhiều thật.”

“Vậy bọn em… bọn em phải để hành lí ở đâu?”

Rõ ràng câu hỏi rất bình thường, nhưng vì Giới Nhiên quá xấu xa, khiến đám học sinh cảm thấy thật bất bình khi phải đặt câu hỏi như vậy.

“Ừ nhỉ, hoặc chúng ta cũng có thể tới ký túc xá cất đồ trước.” Giới Nhiên khiên cưỡng giả bộ.

“Nhưng sẽ hơi xa đó.” Anh ta nói, đồng thời chỉ sang khu kiến trúc biệt thự phía xa: “Ở đằng kia kìa, nhìn thấy không, đi qua đó cũng phải mất tầm nửa tiếng, đi nhanh một chút cả đi cả về chắc hết phút.”

“Trên đó ghi thời gian bắt đầu làm bài của học sinh nhóm tiểu học lớp , :-:.” Một học sinh có đồng hồ đeo tay nhìn giờ, hét lớn: “Bây giờ đã giờ hơn rồi.”

“Ối, đã bắt đầu tính giờ làm bài rồi, nhanh thật đấy.” Giới Nhiên vẫn tủm tỉm.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Có cần đi cất đồ nữa không?”

“Chắc chắn không kịp rồi!”

Hành lang láo nháo những tiếng hô hoảng loạn của học sinh.

“Bọn em có thể thi ở tầng không?” Chương Lượng hỏi.

Gần cầu thang bên trái rõ ràng có lớp học bỏ trống, cửa lớp còn đang mở, tại sao họ lại phải chạy lên tận tầng trên kia.

“Không được đâu, chút nữa cái phòng này ấy à… còn có lớp khác tới học.”

Nghe đến đây, Lâm Triều Tịch đã hiểu tất cả.

Nói đi nói lại, nói thẳng ra là muốn bọn họ phải vác hành lý lên lầu.

Cũng không biết đây là đòn phủ đầu của tổ chức trại hè hay là bài kiểm tra khả năng chịu áp lực và tinh thần đoàn kết của đám trẻ, để chúng vác một đống hành lý lên tầng rồi lập tức bắt làm bài kiểm tra.

Nếu cô đoán không nhầm, ngay sau đây Giới Nhiên sẽ tuyên bố những ai có điểm kiểm tra rơi vào top cuối sẽ lập tức bị ra về, nhằm tăng thêm áp lực tâm lý cho học sinh.

Quả nhiên, Giới Nhiên tiếp tục nói: “Có đi không nào các bạn nhỏ? Không lên đó là bị đào thải thẳng thừng đấy nhé, thế thì càng bớt áp lực cạnh tranh, có tinh thần hi sinh vì bạn bè ghê!”

“Thầy, không lên sẽ bị đào thải là sao ạ, đào thải cái gì?”

“Đào thải tức là về nhà luôn đó.

Năm người điểm kém nhất trong bài kiểm tra này sẽ được về nhà ngay lập tức.”

Giới Nhiên cười, gõ gõ đầu mình: “À à à, đúng rồi! Các em có cần báo với bố mẹ đừng đi vội không, dù sao đi đi về về cũng khá phiền.”

Anh ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức yên lặng.

Các học sinh ngơ ngác nhìn nhau, rõ ràng vừa mới đến không bao lâu, vậy mà có khả năng sẽ phải về ngay lập tức?

Một học sinh tâm lý không vững, mặt trắng bệch ra: “Thầy ơi… em vừa mới đến thôi, em không thể về nhanh thế được, bố em đánh em chết!”

“Không thể nào, yên tâm đi.” Giới Nhiên lắc đầu.

“Mẹ em vất vả lắm mới đưa em đến đây được!”

“Đúng vậy, rất vất vả.” Giới Nhiên lắc đầu.

Lâm Triều Tịch đứng nhìn Giới Nhiên trêu đùa lũ nhỏ, học sinh tiểu học sao có thể đấu lại một sinh viên đại học đầy mưu mô cơ chứ.

Cô nhìn đống hành lý trên mặt đất, quyết định giơ tay: “Thầy ơi, vậy bọn em để hành lý lại đây, thầy trông giúp bọn em một lúc được không?”

“Không được, thầy là giám thị coi thi, hành lý để dưới này ngộ nhỡ bị mất thì trường không chịu trách nhiệm đâu nhé.”

“Thực ra là thầy muốn bọn em vác hành lý lên lầu chứ gì?”

Cô ngẩng đầu, hỏi thẳng vào vấn đề.

Giới Nhiên hơi sững sờ, cuối cùng gật đầu đáp: “Em có thể cho là vậy.”

“Vì sao ạ?”

“Nặng lắm đấy.”

“Thời gian không kịp nữa rồi!”

Đám trẻ vô cùng quan ngại, thi nhau phát biểu.

Đúng vậy, vấn đề quan trọng nhất chính là thời gian.

Bây giờ là giờ , giờ kết thúc làm bài, bọn họ chỉ còn phút, đã thế còn phải mang đống hành lý lên, vậy thì thời gian làm bài chỉ còn khoảng nửa tiếng.

Lịch trình gấp rút, vậy ý đồ của ban tổ chức là muốn kiểm tra tính chuẩn xác khi làm bài của họ trong trạng thái mệt mỏi và áp lực cao độ, với hi vọng sẽ tìm ra những người có tố chất tâm lý tốt.

Vốn dĩ các học sinh còn định muốn nài nỉ kì kèo, rốt cuộc cũng phải chịu thua, tất cả đều là bài kiểm tra đã được sắp đặt đâu vào đấy, bọn chúng thực sự phải mang hành lý của mình lên tầng, sau đó tham gia vào cuộc đào thải khốc liệt.

“Túi của em nặng lắm, tại bà em nhét một đống đồ vào đấy! Đã bảo không cần rồi!”

Đứa trẻ đầu tiên tức giận ném túi, ngay sau đó những đứa trẻ khác cũng bắt đầu kêu than.

“Túi của cậu ấy nhẹ hơn của em, thế này không công bằng!”

“Bà ngoại em là đồ ngốc, còn bắt em mang theo dưa chua!”

“Tất cả là tại bố!”

Lâm Triều Tịch nhấc cái ba lô nặng trịch của mình lên, im lặng.

Bầu không khí dần trở nên u ám dị thường, học sinh ủ rũ chán nản như đám cỏ héo.

Đối diện với cảnh tượng này, cô quyết định thử cố gắng lần cuối.

“Nhưng thầy ơi, cứ coi như thầy muốn kiểm tra thể lực của bọn em, hoặc là trí lực, hoặc là khả năng chịu áp lực đi nữa, vác đống hành lý này lên trên đó thì có tác dụng gì…”

Giới Nhiên ngắt lời cô: “Đi lên hoặc đi về, các em chỉ có hai lựa chọn, đây là luật.”

Lâm Triều Tịch cứng họng, không nói được gì.

Là một người trưởng thành, thật ra trong thâm tâm cô chấp nhận điều này.

Giới Nhiên nói không sai, mỗi nơi đều có luật lệ riêng, xã hội là vậy, nó sẽ không vì bất cứ cá nhân nào mà thay đổi.

Cô cúi đầu, các học sinh không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên trên, ánh nắng nóng rát, hơi nóng và nỗi tuyệt vọng bao phủ, hình thành sự đối lập rõ rệt so với không khí tươi vui thảnh thơi ban đầu.

Đây có lẽ là bài học vỡ lòng mà trại hè này dạy họ.

Trầm mặc một lúc lâu, không ai lên tiếng.

Tất cả lũ trẻ đều đang chờ đợi, đợi một người đại diện đưa ra lựa chọn.

Lúc này, Giới Nhiên quay người đi lên cầu thang.

Lá cờ đỏ rực bay phấp phới trên hành lang.

Chương Lượng dẫn đầu, cậu ta xách vali lên, đẩy người phía trước sang một bên, bước lên cầu thang.

Bánh lăn gõ xuống nền gạch, như nhịp tim của tất cả mọi người đang thùm thụp đập.

Cùng lúc đó, có rất nhiều học sinh khác bắt đầu động đậy, xách vali, xách túi, kéo chặt khóa, bước chân tán loạn, thậm chí còn bắt đầu tranh nhau đi trước.

Ai cũng hiểu vào phòng thi muộn đồng nghĩa thời gian làm bài càng ngắn.

Chuyện này cực kì vô lý, nhưng nó cứ thích vô lý vậy đấy.

Lâm Triều Tịch hít một hơi sâu, giúp bạn nữ bên cạnh nâng chiếc vali to đùng lên, nói: “Khiêng cùng nhau đi.”

“Đợi một chút.”

Không hề báo trước, ngay lúc mọi thứ đang vô cùng hỗn loạn, giọng nói trong trẻo điềm đạm của một cậu bé vang lên từ phía sau.

Lâm Triều Tịch quay đầu lại, dưới ánh nắng, cô nhìn thấy cậu con trai đeo ba lô Nike thiết kế đơn giản.

Nãy giờ Bùi Chi luôn đứng dưới cuối hàng, mũ lưỡi trai kéo thấp, không ai để ý đến.

Lúc này cậu lên tiếng, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cậu.

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Bùi Chi chầm chậm ngẩng đầu, nhìn về phía chàng thanh niên đang đứng trên cao.

Giây phút ấy khuôn mặt cậu sáng bừng, côn trùng cũng phải gào thét.

“Đã trễ giờ rồi.” Bạn học Bùi Chi dùng giọng lạnh nhạt nói với người thanh niên.

Giới Nhiên: “Đúng thế.”

Bùi Chi liếc nhìn đồng hồ: “Bây giờ là giờ phút, đã qua giờ bắt đầu làm bài, em có thể hiểu là bài kiểm tra này không cố định thời gian bắt đầu, nhưng buộc phải kết thúc vào giờ phải không?”

Giới Nhiên: “Vì sao lại hỏi câu này?”

“Bởi vì… xét theo trọng lượng hành lý và sức khỏe khác nhau của mỗi học sinh, nếu có người mang rất nhiều đồ, đi chậm hơn rất nhiều, vào thi rất muộn, vậy người đó có còn tư cách làm bài không?”

Bùi Chi rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối giữ nguyên giọng điệu điềm đạm, khuôn mặt tuy non nớt, nhưng thái độ của cậu khiến người khác không thể xem thường.

Vậy nên kể cả người xảo quyệt luôn cợt nhả cười đùa từ đầu đến giờ như Giới Nhiên cũng phải trở nên nghiêm túc vì thái độ của cậu.

“Có.” Giới Nhiên suy nghĩ kĩ càng, sau đó trả lời.

Nghe xong, đột nhiên Lâm Triều Tịch đoán ra điều gì đó, tim cô đập càng lúc càng nhanh, nhìn Bùi Chi với ánh mắt khó tin.

Lúc này, Bùi Chi cũng quay sang nhìn cô, nói: “Để lại cho tớ phút.”

Va phải ánh mắt sâu thẳm của Bùi Chi, Lâm Triều Tịch chợt hiểu tất cả.

Ý của cậu là “để hành lý lại tớ trông, mọi người lên thi trước, làm xong thì nộp bài rồi xuống đây, đổi lượt với tớ.”

Lâm Triều Tịch đứng hình.

Nếu đổi lại là bất kì ai ra ý kiến này, Lâm Triều Tịch sẽ phản đối ngay, nhưng đây là Bùi Chi.

Tuổi còn nhỏ, nhưng cậu lại mang phong thái ung dung không phù hợp lứa tuổi chút nào.

“Số lượng câu hỏi lần này nhiều gấp ba lần đề kiểm tra chính quy của cúp Tấn Giang đấy!” Giới Nhiên cũng đã nhận ra sơ hở trong quy tắc, anh ta muốn nói gì đó, song dáng vẻ của Bùi Chi khiến anh ta thấy mình không cần phải nhắc nhở.

“Cứ làm từ từ.” Bùi Chi nghe xong, quay sang nói với cô như vậy.

Cậu vẫn không có biểu cảm gì, ấy thế lại khiến người ta yên tâm vô cùng.

Không thể phản bác, chỉ có thể tin tưởng cậu.

“Ừ!” Lâm Triều Tịch gật đầu thật mạnh, cô hô lên với tất cả học sinh: “Để hành lý lại cho cậu ấy trông, chúng ta lên làm bài thi trước.”

Nói xong, cô dứt khoát lùi khỏi đám người, thả lỏng vai, ném chiếc ba lô nặng trịch của mình xuống chân Bùi Chi, quay người, chạy lên tầng..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio