Buổi tối.
Lâm Triều Tịch Tắm rửa xong xuôi, cô đi xuống tầng, khăn bông vẫn vắt trên cổ, tay cầm thẻ IC, đến chỗ điện thoại công cộng gọi điện cho mẹ trưởng theo lời hẹn.
Dưới tầng vẫn còn đám trẻ đang chơi lego, nhưng đã ít hơn rất nhiều.
Điều khiến Lâm Triều Tịch khá bất ngờ chính là Bùi Chi không lắp lego, cậu ngồi trên một chiếc ghế sofa nhỏ, ánh đèn rọi xuống khuôn mặt trắng sứ.
Cậu cúi đầu, vẫn đang mải bày bàn cờ Khổng Minh, chăm chú như thể đang lạc trong một thế giới khác.
Lâm Triều Tịch đi tới, cười hỏi: “Hoa Quyển với Lục Chí Hạo đâu rồi?”
Bùi Chi ngẩng đầu.
Cùng lúc đó, toà nhà bên cạnh có tiếng nam sinh hét lên: “AAAA!!”
“Ôi giời ạ!!!!”
“Pha bóng dở tệ!!!”
Thò đầu ngó ra, toà nhà chính bật đèn sáng trưng, phòng khách chen chúc, nhấp nhô những mái tóc tơ của đám con trai, đang trong thời gian World Cup, cả lũ tụ tập lại xem bóng.
Khi cô ngó ra nhìn, Bùi Chi lại cúi đầu nghiên cứu bàn cờ.
Ngón tay nhỏ nhắn kẹp quân cờ nhảy qua một quân khác, ném quân cờ bị nhảy qua vào hộp, động tác rất nhanh, những quân cờ trên bàn vơi dần, chốc chốc lại có tiếng “lách cách”.
Phòng khách yên ắng nhàn nhã, rất thích hợp để ngồi suy ngẫm.
Lâm Triều Tịch không quấy rầy cậu nữa, cô đi đến chỗ treo điện thoại công cộng ở góc phòng, nhét thẻ IC vào, giơ tay nhấc ống nghe rồi quay số.
Cuộc gọi đầu tiên là gọi cho mẹ viện trưởng.
“Mẹ trưởng!” Lâm Triều Tịch vui vẻ gọi.
“Anh Tịch anh Tịch anh Tịch.” Đầu dây bên kia là tiếng hô mừng rỡ của bạn nhỏ Lâm Ái Miên.
Không biết hôm nay Lâm Ái Miên có chuyện gì mà hào hứng bừng bừng, Lâm Triều Tịch kéo xa ống nghe ra, cười hỏi: “Sao vậy, anh đây không ở nhà mà nhóc vui thế hả?”
“Hôm nay mẹ Thẩm mua súng cho em đấy!” Lâm Ái Miên nói.
Lâm Triều Tịch mất một lúc để suy nghĩ mẹ Thẩm là ai, sau đó mới nhận ra vợ chồng giáo sư Thẩm, người đang chuẩn bị nhận nuôi Lâm Ái Miên.
Quả nhiên không cần cô phải hỏi, bạn nhỏ Lâm Ái Miên đã ríu rít khoe với cô được vợ chồng giáo sư Thẩm đưa đi công viên giải trí, còn nói cuối tuần sau sẽ tới thăm cô, bảo cô chuẩn bị sẵn sàng.
Lâm Triều Tịch chỉ biết ậm ừ, lòng thầm nghĩ tuần sau nên lấy lí do gì để trốn đi đây?
Một lúc sau, chắc là sợ Lâm Ái Miên buôn chuyện làm tốn nhiều tiền điện thoại, cuối cùng viện trưởng Đảng cũng cầm máy.
“Hôm nay thế nào rồi?” Giọng nói vững vàng của người phụ nữ vang lên.
Lâm Triều Tịch giật mình, cảnh tượng sáng kiểm tra, trưa bị mắng, chiều chia nhóm tái hiện trong đầu.
Mới một ngày ngắn ngủi, sao mà đã dồn dập thế này?
“Hôm nay cũng tàm tạm!” Lâm Triều Tịch chọn một từ vô thưởng vô phạt.
“Tàm tạm là thế nào?”
“Thì là… cũng tạm ấy ạ…” Lâm Triều Tịch cười hì hì, lơ đãng liếc nhìn Bùi Chi đang ngồi chơi cờ, nói: “Hôm nay bọn con kiểm tra, còn chia nhóm nữa, con được cùng nhóm với bạn học cực giỏi cơ!”
“Phải học hành cho cẩn thận, đừng mải chơi quá đấy.” Viện trưởng nói.
“Nhất trí!”
“Phải biết nghe lời thầy cô!”
“Không thành vấn đề!”
“Không được gây phiền phức các bạn khác.”
“Tuyệt đối không.” Lâm Triều Tịch cười.
“Thế nhé.” Mẹ trưởng nói xong định cúp máy.
“Mẹ trưởng…” Lâm Triều Tịch gọi khẽ.
“Có chuyện gì?”
“Con… nếu con không giành được quán quân… chỉ cần cố gắng hết khả năng, thì mẹ cho con không phải đến chỗ giáo sư Thẩm nữa nhé?” Cô mặt dày hỏi.
“Tất nhiên… là không.” Viện trưởng trả lời dứt khoát, ấy thế mà âm cuối lại mang ý cười, cuộc gọi dừng lại ở đó.
Lâm Triều Tịch bĩu môi, nghĩ thầm mẹ trưởng thật hẹp hòi.
Ngoài cửa sổ là cảnh đêm của khu ngoại ô, dường như trăng sáng hơn hẳn nơi khác.
Điện thoại công cộng treo cạnh cửa sổ, cô cúp máy nhưng không rút thẻ IC ra luôn.
Tay chống lên lấy đà, cô nhảy tót lên thành cửa sổ ngồi, hai chân đung đưa, gió đêm khẽ thổi, trong đầu hiện ra một dãy số điện thoại.
Bàn phím quay số bằng kim loại sáng bóng, cô lại giơ tay nhấc ống nghe, sau đó bấm dãy số điện thoại quen thuộc.
Tút… tút… tút…
Tiếng chuông chờ kéo dài rất lâu, thật ra cũng chỉ mười mấy giây, Lâm Triều Tịch không biết cảm giác này là thất vọng hay gì, xuyên đến một thế giới khác, ngay cả bố của mình cũng không còn là bố của mình, thế thì số điện thoại thay đổi là chuyện bình thường mà nhỉ.
Thật giống tình tiết trong phim truyền hình, khi cô vừa định cúp máy, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp: “Alo, ai đấy?”
Khác với giọng điệu chán chường lười biếng của Lão Lâm ở thế giới hiện tại, giọng nói này rất rõ ràng, tuy hơi khàn nhưng không hề có chút ngữ khí bực bội.
“Nhầm số à?” Đầu dây bên kia lẩm bẩm.
“Bố… sư phụ! Là cháu!” Lâm Triều Tịch hô lên, pha đổi xưng hô làm cô suýt cắn đứt lưỡi.
“Có… chuyện… gì…” Lão Lâm hỏi, không để ý chữ đầu tiên cô gọi nhầm.
Lâm Triều Tịch nghe rất rõ tiếng ông gác bút, kể cũng lạ, rõ ràng giọng điệu vô cùng thiếu kiên nhẫn mà vẫn đặt bút xuống nói chuyện với cô?
Lâm Triều Tịch phấn chấn trở lại, cười nói: “Sư phụ nhớ cháu không, cháu đang gọi cho chú từ Trụ sở Ốc Đảo đấy nhé!”
“Cước di động đắt không?” Lão Lâm hỏi.
Lâm Triều Tịch chợt thấy cảm động: “Cũng tạm, dùng thẻ IC, 3 đồng 1 phút?”
“Đắt thế, còn không mau cúp máy?”Lão Lâm kinh ngạc: “Đợi chút, tôi nghe máu có bị tính tiền không?”
Lâm Triều Tịch: “…”
Chỉ trong một guây, tấm lòng mang tên “hoàn thành tâm nguyện nhỏ trước kia của bố nên muốn thông báo một tiếng” của cô tan thành mây khói.
Cô hít một hơi rồi thở dài, an ủi cái bụng tức của mình, đáp lại: “Người nghe không mất tiền!”
Xung quanh càng lúc càng yên tĩnh, lũ trẻ trong tòa nhà bên cạnh chắc hẳn đang dán mắt lên màn hình đợi bóng vào khung thành, cô phảng phất nghe được tiếng gió thổi bay những trang sách.
“Sư phụ đang làm gì đấy?” Cô hỏi: “Đang nghiêm túc học tập sao?”
“Bạn Tiểu Lâm à…”
“Dạ!”
“Tại sao tôi phải nói cháu biết tôi đang làm gì?” Lão Lâm làm bộ làm tịch, cực lì giống với Lão Lâm của sau này.
“Hôm nay ở Trụ sở Ốc Đảo cháu đã gặp thầy giáo máu mặt siêu đỉnh, thầy ấy còn tặng bọn cháu cờ Khổng Minh!” Lâm Triều Tịch nhìn màn hình hiển thị thời gian, đã qua 55 giây.
Chiếc thẻ này chỉ có 30 đồng, còn phải duy trì gọi điện cho mẹ trưởng trong một tháng, thế là cô không nói tào lao qua lại với Lão Lâm nữa: “Thầy chủ nhiệm của bọn cháu bảo vị thầy giáo kia được người ta gọi là máu mặt, vô cùng có tiếng trong giới Toán học, giỏi đến nỗi sinh viên trường đại học Tam Vị mà còn không được thầy ấy dạy cơ!” Lâm Triều Tịch hơi chững lại, hỏi: “Chú có biết đại học Tam Vị không, người ta nói đấy là trường hàng đầu!”
“Ờ.” Lão Lâm chỉ đáp lại một tiếng.
Càng tỏ ra không để tâm thì càng để tâm, Lâm Triều Tịch biết Lão Lâm sẽ hơi không phục, cố tình châm chọc: “Chú còn không thèm hỏi người ta là ai luôn!”
“Tăng Khánh Nhiên chứ ai vào đây.” Lão Lâm trả lời qua loa.
“Sư phụ, máu mặt máu đến đến thế cơ ạ, cả chú mà cũng biết?” Lâm Triều Tịch nói tiếp.
Đầu dây bên kia, Lão Lâm quả nhiên nghẹn họng, Lâm Triều Tịch tưởng tượng được ông xửng cô gào lên: “Cả tôi mà cũng biết là ý gì”.
Lão Lâm trả lời đại khái: “Người An Ninh, bày trò bắt học sinh tiểu học chơi cờ Khổng Minh, máu mặt trường Tam Vị, không Tăng Khánh Nhiên thì ai.”
“Sự phụ, chú siêu thật.”
“Hờ hờ.”
Gió đêm thổi qua rừng cây, thỉnh thoảng có tiếng trẻ con vui đùa cười nói vọng lại, có lẽ vì không gian quá tĩnh mịch, Lâm Triều Tịch lại vô thức nghĩ về khoảnh khắc yên tĩnh y hệt trong hội trường.
Cô kể cho Lão Lâm: “Sư phụ ơi, hôm nay giáo sư Tăng có một bài phát biểu, ông ấy nói tìm kiếm những điều bí ẩn là việc rất tuyệt diệu, dặn dò học sinh phải học tốt môn Toán.” Lâm Triều Tịch lại nói: “Cháu ngoan ngoãn học hành trong Trụ sở Ốc Đảo, chăm chỉ học Toán, liệu sau này cháu có thể tìm kiếm ra bí ẩn của thế giới ngoài kia không?”
“Hờ hờ.”
Lão Lâm lại cười nhạt nhẽo, Lâm Triều Tịch cảm giác vừa bị dội cho một gáo nước lạnh.
“Thầy ấy nói không đúng sao?” Lâm Triều Tịch hỏi.
“Đây là ông ấy nói, thế vì sao cháu lại học Toán?” Lão Lâm hỏi lại.
Lâm Triều Tịch nhất thời nghẹn họng, không hiểu vì sao Lão Lâm bỗng hỏi một câu sâu xa đến vậy.
Phản ứng đầu tiên của cô là, vì trước kia…
Vì trước kia, bố muốn con học Toán cẩn thận, con lại biết không bắt lấy cơ hội.
Trừ nó ra, cô không biết trả lời sao.
Cố gắng học Toán Olympic, thi cử, tham gia huấn luyện trại hè, trên danh nghĩa là giành quán quân để tự do lựa chọn gia đình nhận nuôi, nhưng rốt cuộc thì vì sao cô phải làm chuyện này, chẳng lẽ chỉ đơn giản là bù đắp tiếc nuối của Lão Lâm ở thế giới kia?
Nhưng bây giờ, bên cạnh cô rõ ràng không có Lão Lâm, cô là đứa bé mồ côi không ràng buộc.
Nhưng kể cả như vậy, nước chảy bèo trôi, cô vẫn bất giác tiến dần về phía trước.
Cô thực sự biết mình sẽ trôi đi đâu ư?
Đầu dây bên kia Lão Lâm đã ngắt máy, chỉ còn tiếng “tút tút tút”, Lâm Triều Tịch bỗng thấy dù có được sống lại lần nữa, cô dường như vẫn lặp lại con đường cũ, chẳng có gì khác biệt.
Ngoài cửa sổ, tiếng vui chơi trước giờ ngủ của trẻ con vẫn còn đó, phòng khách vẫn đều đặn tiếng chơi cờ.
Sống lại lần nữa, bạn thực sự sẽ trở thành một phiên bản khác của chính mình?.