Lâm Triều Tịch còn chưa nói xong, Bùi Chi đã đẩy ghế đứng dậy.
Cậu đến chỗ bàn phía sau, vỗ vai một học sinh trong đó rồi cúi đầu nói mấy câu. Bạn nhỏ ấy vô thức nhìn chồng sách cao xếp giữa bàn, nhưng người ngỏ lời là Bùi Chi, gần như không thể từ chối, cho nên đành gật gật đầu.
Bùi Chi cầm một quyển lên, lật mấy trang, xem xong lại đặt xuống, tiếp tục nhấc quyển thứ hai lên.
Cậu giở sách siêu nhanh, chủ yếu là đọc lướt, cứ như vậy xem hết cả chồng sách mười mấy quyển, bằng thời gian một đứa trẻ giải xong một bài Toán.
Xem hết một bàn lại đến bàn tiếp theo, trừ bàn của nhóm Chương Lượng ra, không lâu sau, Bùi Chi đã xem hết một lượt sách của các nhóm khác, cuối cùng quay về chỗ mình, lấy bút ra viết.
Tên sách, tác giả, phiên bản…
Lục Chí Hạo ngây người, Hoa Quyển đọc xong cũng hãi hùng nhìn Lâm Triều Tịch.
Bùi Chi cúi đầu, nghiêm túc liệt kê, thời gian trôi đi, tờ giấy bị lấp kín bởi tên chương.
“Đếm và tính số” tr.3-5.
“Tạo biểu đồ và phân tích số” tr.22-25.
“Đề bài hay về Dãy số tự nhiên” tr.35-38.
…
…
“Olympic Toán lớp 5” tác giả Bàng Thiên.
“Số nguyên tố. Hợp số. Phân tích một số ra thừa số nguyên tố” tr.12-6.
…
…
Lục Chí Hạo há miệng to đến nỗi nhét vừa một quả trứng gà.
Lâm Triều Tịch nhìn mục lục Bùi Chi chép lại, cô thấy được an ủi phần nào. Ai mà ngờ cô lại có ngày được dùng nam thần nhỏ như bộ máy ra-đa não người thế này chứ.
Đúng vậy, bởi nhóm cô không có nhiều sách tham khảo, chỉ đành đi chép lại những phần được đánh số “1” trong mục lục sách của người khác, sau đó đối chiếu với chỗ tài liệu hiện có, thiếu chỗ nào bổ sung chỗ đấy, tốc độ rất nhanh.
…
Phương pháp này thì hữu dụng, chắt lọc thông tin nhanh, giúp họ tiết kiệm không ít công sức, nhưng khi chính thức bắt tay vào làm lại không hề đơn giản, vấn đề chủ yếu vẫn nằm ở Lục Chí Hạo và Hoa Quyển.
Lâm Triều Tịch muốn bọn họ hệ thống kiến thức của mình theo tài liệu trước, sau đó chọn một quyển sách kinh điển trên giá sách rồi yêu cầu họ đối chiếu và chỉnh lý lại.
Về vấn đề nên chọn sách thế nào, Lão Lâm từng nêu hai cách. Thứ nhất là tự mình đọc rồi so sánh, đọc một cái là biết quyển nào hay quyển nào dở, cách này đòi hỏi công sức người đọc phải rèn luyện nhiều, rất bất ổn. Cách thứ hai là chọn sách nhiều ấn bản, phần lớn những quyển tài liệu được biên tập và xuất bản nhiều lần sẽ phản ánh thái độ của người biên soạn và mức độ kinh điển của nó.
Nhưng kể cả có chọn được sách hay, hai học sinh cùng ngồi lại, chỉ riêng đọc hết mục lục đã tốn không ít thời gian.
Huống hồ bọn họ lại chép bài một cách máy móc. Lục Chí Hạo và Hoa Quyển đều rất nghiêm túc, nhưng càng về sau càng mất thời gian để đưa kiến thức mới vào khuôn khổ.
Lâm Triều Tịch càng ngồi, hàng lông mày càng nhíu chặt. Trong hoàn cảnh này, có người hướng dẫn vẫn là tốt nhất, nhưng nhìn cái bóng nhỏ bé của mình phản chiếu trên ô cửa, người ấy chắc chắn không thể là cô.
Riêng việc chép lại tất cả những chương được đánh số “1” đã tốn của Bùi Chi một tiếng đồng hồ. Lâm Triều Tịch nhận lấy, tờ giấy chi chít tên chương, nội dung thực sự quá nhiều. Đương nhiên cô biết cái nào vào với cái nào, nhưng học sinh tiểu học bình thường cũng phải mất một hai ngày để phân biệt rõ những nội dung này, bọn họ làm gì có nhiều thời gian đến vậy.
Cô áy náy liếc vội Bùi Chi một cái, trước hết cứ ỉm quyển sổ đi đã.
***
Giờ cơm trưa tại căng-tin Trụ sở Ốc Đảo.
Hễ là cứ đi đứng như bóng ma, tay ôm khư khư quyển sách, bất kể tuổi tác lớn bé, thì chắc chắn đều là học sinh tham gia trại hè cúp Tấn Giang.
Chỉ riêng lớp của Lâm Triều Tịch đã có tới nửa sĩ số không chịu đi ăn cơm.
Bởi dựa theo kế hoạch đã định, hai tiếng sau giờ cơm trưa là lúc họ phải làm bài kiểm tra, mọi người đều tranh thủ thời gian liều mạng đọc sách, làm đề, lo sợ sẽ bỏ sót nội dung bé tí nào đó.
Đương nhiên trong số đó bao gồm cả bạn học Tiểu Lục. Cuối cùng Lâm Triều Tịch phải hợp sức cùng Hoa Quyển và Bùi Chi để lôi cậu đi ăn cơm, lí do là trước khi thi phải thả lỏng tinh thần, không thể để bụng rỗng đi thi.
Ba cậu nhóc ngồi bên ngoài ăn cơm, cô chạy ra sau bếp báo cáo, tiếp nhận hình phạt.
Lâm Triều Tịch đứng trước mặt bác gái quản lí căng-tin, gian sau bếp dày đặc hơi nước và mùi khói dầu, rất ngột ngạt.
“Đợi cháu cả sáng nay rồi đấy.” Bác gái khoanh tay nhìn đứa trẻ lười biếng.
“Cháu… hôm nay lỡ ngủ quên ạ.” Lâm Triều Tịch thành thật trình bày.
Bác gái nhìn một vòng quanh bếp, lại nhìn chiều cao của cô, chép miệng: “Cháu thì làm được gì cơ chứ, giáo viên bây giờ bị làm sao thế không biết.”
Lâm Triều Tịch suýt phụt cười, thầm nhủ bác nói không sai chút nào.
“Đi tìm miếng giẻ lau ra ngoài thu dọn, lau bàn, khay thức ăn nào chưa dọn thì bê đi, người sống thiếu tự giác bây giờ nhiều lắm rồi.”
“Tuân lệnh!” Lâm Triều Tịch hô vang.
***
Điểm khác nhau giữa công việc sau bếp và việc trong sảnh căng-tin nằm ở chỗ, cái sau là xử phạt công khai. May mà da mặt Lâm Triều Tịch cũng béo dày, quen giúp việc vặt ở trại trẻ, căn bản không để tâm lắm.
Căng-tin có mấy trăm bàn ăn, người lớn trẻ em đều tập trung về đây ăn uống, kẻ ra người vào vô cùng náo nhiệt.
Giữa những bác gái lớn tuổi đang dọn dẹp bàn ăn thấp thoáng bóng dáng một học sinh nhanh nhẹn.
Một tay cô cầm giẻ lau, tay còn lại thu bát đũa. Hễ có người rời bàn, cô luôn là người đầu tiên phát hiện ra khay đ ĩa chưa được bê đi, vóc người lại nhỏ nhắn, chạy đi chạy lại rất linh hoạt, giành được bao việc của các bác gái khác.
Cô thực sự rất nhanh nhẹn, thậm chí có người chưa đi được mấy bước thì khay đ ĩa để lại trên bàn đã được thu dọn sạch sẽ, cô bé dọn bàn còn nghiêm túc lau sạch mặt bàn bị vãi bẩn, vừa lau vừa cười với họ.
Cô như vậy khiến rất nhiều người lớn người bé khó xử, không đợi cô đến dọn đi, họ đã tự quay lại thu dọn khay đ ĩa của mình.
Lâm Triều Tịch đi qua chỗ bàn Lục Chí Hạo, bạn học Tiểu Lục đang thò đầu sang hỏi Bùi Chi câu này giải thế nào.
Bạn nhỏ Bùi Chi đang xúc rau cần, vừa đọc đề, vừa chậm rãi ăn, trông vẻ mặt không mấy tình nguyện nhưng vẫn cố nuốt xuống. Lâm Triều Tịch phát hiện, bất kể là thức ăn gì Bùi Chi cũng sẽ nghiêm túc ăn hết, không để thừa hạt cơm nào. Bảo sao sau này cậu cao thế, Lâm Triều Tịch nghĩ.
Đó là một bài toán tìm quy luật của dãy số, Lục Chí Hạo dùng thử mấy công thức đều thấy không ổn, sách thì không có để xem. Bùi Chi trước nay không quen học thuộc công thức, cậu giảng theo tư duy của mình, mặt Lục Chí Hạo nhăn tít, Bùi Chi không biết phải làm sao, món rau cần đắng hơn gấp bội.
Lâm Triều Tịch ghé lại nhìn, cô nghĩ đây là cơ hội giảng dạy tốt.
“Lớp trưởng, cậu nghĩ xem, bài toán này nhắc đến số tự nhiên và bội số, vậy nó sẽ nằm trong nội dung kiến thức nào, ban nãy cậu tự hệ thống lại rồi mà, thử nhớ lại xem.”
Lục Chí Hạo lật về mấy trang phía trước, đọc mãi vẫn không hiểu mô tê gì.
“Chỗ này nói thêm 1 là bội số của 2, chứng tỏ con số ấy là một số lẻ, còn có số nguyên tố, 2 và 3 hơn kém nhau một đơn vị đúng không nào, chắc chắn nó sẽ liên quan đến số nguyên tố…” Lâm Triều Tịch hướng dẫn từng bước.
Lục Chí Hạo lắng nghe, cũng lật qua lật lại liên tục, cuối cùng nói: “Cậu viết luôn lời giải ra đi, tớ đọc là khắc hiểu.”
Lâm Triều Tịch biết mình đã thất bại.
***
Dạy học luôn luôn là vấn đề nan giải, cô còn là sinh viên nghành sư phạm, đối mặt với thực tế phải dạy trẻ con thế nào cho đúng, cô cảm thấy bất lực và khủng hoảng.
Sao trước kia Lão Lâm có thể thành thục thế nhỉ? Lâm Triều Tịch cảm thấy hoặc là cô trời sinh tài phú thông minh hơn người, hoặc không thì là bố cô đã bỏ ra không ít công sức dạy dỗ cô.
Đúng 2 giờ chiều, Giới Nhiên bước vào phòng đọc sách, tay cầm tập đề thi.
Trên bàn tất cả các nhóm đều xếp đầy sách vở ôn luyện. Những cái đầu nhỏ vùi dưới đống sách, lộ ra mái tóc đen nhánh và bàn tay hí hoáy không ngừng, không khí học tập bao phủ, rất giống thư viện trường đại học trước những kì thi.
Giới Nhiên rất hài lòng, vỗ tay nói: “Được rồi các em, cùng bắt đầu bài kiểm tra vui vẻ thôi.”
“Không đâu!”
“Kiểm tra muộn hơn được không ạ!”
“Bọn em còn chưa đọc hết!”
Tràng kháng nghị ồ ạt dấy lên.
Bên cạnh Lâm Triều Tịch, hai chân Lục Chí Hạo rung bần bật, tần suất cực nhanh, nhưng vẫn tranh thủ thời gian giải thêm đề.
“Lão Lục, cậu buồn tè à!” Hoa Quyển hỏi nhỏ.
“Đừng… Đừng nói chuyện với tớ, vẫn còn một đoạn nữa.” Lục Chí Hạo nhịn đến độ run cả môi.
“Đi mau.” Bùi Chi cũng lên tiếng.
Lâm Triều Tịch thấy vậy, giựt cây bút trong tay Lục Chí Hạo: “Mau lên mau lên, tớ sẽ làm thầy Giải lùi giờ kiểm tra lại.”
“Thật không?”
“Tớ đảm bảo!” Lâm Triều Tịch thề thốt.
Nghe vậy, bạn học Tiểu Lục đứng phắt dậy, cắm đầu lao ra khỏi phòng đọc sách.
“Có chuyện gì thế?” Giới Nhiên mỉm cười hỏi.
Lâm Triều Tịch đứng dậy: “Báo cáo thầy, thầy cho lùi giờ kiểm tra hôm nay xuống một chút không ạ?”
Tất cả học sinh trong phòng nhìn cô với đôi mắt sáng rực.
“Không được rùi.” Câu trả lời mang đậm phong cách của Giới Nhiên.
Lũ nhóc thất vọng, mặt mày khổ sở, bắt đầu dọn đồ đạc.
“Thế ai cần thi thì cho thi trước, bọn em thi muộn hơn, tách bàn hai bên ra, thầy ngồi giữa, bọn em đảm bảo sẽ không trao đổi với các bạn ấy, thế có được không ạ?” Lâm Triều Tịch nói.
“Sớm hay muộn thì đằng nào cũng thi, học thêm mấy tiếng cũng không có tác dụng gì đâu.” Giới Nhiên khuyên nhủ.
“Đi mà thầy.” Lâm Triều Tịch chụm tay cúi đầu.
Giới Nhiên sửng sốt, chưa gặp tình huống này bao giờ.
Nhưng cô vừa nói xong, rất nhiều học sinh khác cũng bắt nhịp.
“Xin thầy đấy.”
“Bọn em cầu xin thầy.”
Hết cách, cuối cùng Giới Nhiên chỉ có thể gật đầu.
“Vậy các em muốn kiểm tra lúc mấy giờ?”
“4 giờ ạ!”
“Không không 5 giờ ạ!”
“Thôi được rồi 5 rưỡi nhé?” Giới Nhiên kéo dài giọng.
“Thầy Giải muôn năm!!!” Lâm Triều Tịch hô lên.
“Không được gọi thầy là Giải!” Giới Nhiên xù lông.
***
Thật ra…
Thật ra Giới Nhiên nói không sai. Đối với trẻ em, bộ môn Toán học này có ngồi nhồi nhét thêm mấy tiếng cũng không thể khiến thành tích nhảy vọt.
Nói tóm lại là, đâu vẫn hoàn đấy.
Năm rưỡi chiều, lũ nhóc đã ôn luyện đến độ đầu óc quay mòng mòng.
Đề thi phát xuống, Lâm Triều Tịch đọc một lượt các câu hỏi, cơ bản vẫn là dạng bài thường gặp trong các cuộc thi cúp Tấn Giang. Chỉ là có thêm một câu phân loại 10 điểm. Còn có một câu liên quan đến định lí nhỏ Fermat, lúc thấy nó Lâm Triều Tịch hơi sốc, rõ ràng là kiến thức cấp hai, tay cô vừa viết vừa run, cố ép mình nhớ lại kiến thức liên quan, nhưng vẫn rất khó nhằn, cô không thực sự nắm chắc.
Sau khi kiểm tra xong, không khí trong lớp vô cùng sa sút, bình thường lũ trẻ luôn cho rằng mình là con cưng của trời, ít nhất là trên phương diện Toán học, rất nhiều người trong số họ là gương mặt sáng giá trong lớp. Nhưng bài kiểm tra hôm nay khiến chúng phải nghi ngờ cuộc đời.
Lâm Triều Tịch hơi bí bức, cả ngày hôm nay cô chỉ mải giúp đám Lục Chí Hạo và Hoa Quyển, chưa kịp phân tích sắp xếp lại rốt cuộc có bao nhiêu nội dung trong sách cô không nắm chắc, có lẽ tối nay vẫn phải thâu đêm.
“Khéo tớ chỉ được 20 điểm ý!” Hoa Quyển giơ tay nói.
Vành mắt bạn học Tiểu Lục đã đỏ lên: “Khó thật đấy, sao lại khó vậy chứ.”
Với tình hình này, Lâm Triều Tịch lờ mờ nhận thấy điềm không lành.