“Sao ban nãy cậu không gõ cửa?” Lâm Triều Tịch đi xuống cầu thang, vừa gặm bánh vừa hỏi.
Tầm mắt cô chuyển đến người bên cạnh, cậu bé cao hơn cô một chút hơi quay đầu lại, giơ một tay chỉ vào mắt cô từ phía xa.
Lông mi dài bao phủ đôi mắt hiền hòa như nước lặng, bạn sẽ rất hiếm khi bắt gặp đứa bé nào có ánh mắt như thế, nhưng lại thấy nó hoàn toàn bình thường khi xuất hiện ở đứa bé này.
Bởi vì đó là Bùi Chi.
Lâm Triều Tịch nhìn cậu, ngẩn ra một chốc, đưa tay dụi mắt, mu bàn tay hơi ướt, cô xấu hổ muốn đào lỗ chui vào.
Ý Bùi Chi là muốn nói: Chắc chắn cậu đang khóc, cho nên tớ không thể vào.
“Không phải…” Cô mới thốt được hai chữ đã khụt khịt nấc, quả thực là bằng chứng xác thực nhất rồi.
Lâm Triều Tịch rất muốn hỏi sao cậu biết tớ đang khóc, nhưng chắc chắn cô sẽ không dám nói những câu như thế, ngây ra một lúc, cô chỉ đành chống chế: “Cung nước bọn tớ là thế đấy, nội tâm suy diễn phong phú miễn bàn.”
Bùi Chi: “…”
Lâm Triều Tịch: “Cậu là cung gì?”
Bùi Chi không trả lời.
Lâm Triều Tịch cảm thấy trình độ tán gẫu của mình sắp bằng Lão Lâm đ ến nơi, nhưng khi cô mở cửa ra, nhìn thấy bạn nhỏ Bùi Chi đang ngồi xếp bằng dưới đất, bảo không kinh hãi thì là nói dối.
Cơ mà kinh hãi đã nhanh chóng bị tình nghĩa đồng bọn ấm áp thay thế rồi.
Cô không biết khoảng thời gian ngồi sau cánh cửa Bùi Chi đã có suy nghĩ gì, nhưng nghĩ gì cũng không quan trọng nữa, vốn dĩ có cậu bầu bạn đã là niềm an ủi tốt nhất.
Cô nhìn cái mâm inox trong tay Bùi Chi, hỏi: “Cậu đến nhà ăn rồi à… Cậu dậy sớm lắm hả?” Lâm Triều Tịch dò hỏi: “Hay là cậu không ngủ.”
“Không ngủ?”
“”Hả?”
Một lát sau, Bùi Chi mới nói: “Đêm qua tớ nghe thấy thầy Trương nói rồi.”
Lâm Triều Tịch lại dụi mắt, những lời này của Bùi Chi hiển nhiên là để trả lời câu hỏi đầu tiên của cô.
“… Vì sao không gõ cửa.”
“Tớ đã nghĩ vì sao cậu không phản bác thầy ấy, rõ ràng những gì cậu nói với Lục Chí Hạo là lời phản biện hoàn mĩ nhất.”
“Bởi vì, thầy ấy nói đúng.” Lâm Triều Tịch lại sụt sịt, phản ứng s1nh lý thút thít sau khi khóc là là không thể kiểm soát: “Giống như bây giờ tớ không thích thầy ấy, tớ rất buồn, tớ rất muốn bỏ chạy, thậm chí mọi người đi cùng cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu tớ đi rồi, liệu có phải tớ cũng giống như những gì thầy ấy đã nói không, tớ chỉ đang kiếm cớ từ bỏ?”
Vừa đi vừa nói chuyện, bọn họ đã ra khỏi kí túc, cả trụ sở đắm chìm trong nắng sớm, dường như mọi phiến lá đều sáng lên.
“Quá khó.” Lâm Triều Tịch sụt sịt: “Lúc giảng giảng cho Lục Chí Hạo thì dễ, tự mình làm mới thấy khó tưởng chết. Việc lấy cớ che giấu quá là hấp dẫn, còn hấp dẫn hơn cả Ultraman, vừa thơm vừa ngọt, cho nên tớ cảm thấy thầy Trương thực sự nói rất đúng, sao mà con người này lại đáng ghét thế cơ chứ.” Lâm Triều Tịch cắn miếng bánh mì: “Nhưng tớ lại càng ghét tớ hơn, lúc nào cũng dễ trúng kế, tớ hèn như thế, có khi sau này vẫn tiếp tục mắc bẫy mất thôi.”
“Ừ, thế rồi sao?” Bùi Chi hỏi.
“Anh giai thiên tài ơi, đáng nhẽ lúc này cậu phải thồn xúp gà cho tớ chứ.” Lâm Triều Tịch quay đầu: “Khuyên tớ đừng để tâm những thứ vụn vặt, bảo tớ đừng suy nghĩ nhiều quá, đi thì đi, chẳng có gì ghê gớm…”
“Nếu cậu muốn nghe thì tớ có thể nói.” Bùi Chi bắt đầu thuật lại: “Lâm Triều Tịch, cậu đừng nghĩ nhiều quá…”
“Đừng đừng đừng.” Lâm Triều Tịch vội vàng ngắt lời cậu, chắp tay cầu xin.
Bùi Chi kịp thời ngậm miệng, hỏi: “Thế bây giờ cậu định làm thế nào?”
“Tớ cũng chẳng biết nữa.” Lâm Triều Tịch nói: “Việc khó nhất trần đời là đưa ra lựa chọn đúng, nhưng lần này tớ quyết định rồi, cái gì càng khó càng phải làm!”
Nói xong cô quay đầu nhìn Bùi Chi, ánh mắt chờ mong cậu động viên hay cổ vũ gì đó đều được.
Nhưng mà không có.
“Tớ cung Ma Kết.” Bùi Chi lại nói đến một chuyện gần như không hề liên quan.
Đón lấy ánh nắng, Lâm Triều Tịch sửng sốt một chốc, mỉm cười.
Ma Kết mà, chưa đạt được mục đích thì thề không bỏ cuộc.
Cho nên, không cần hỏi nữa.
——
Giới Nhiên vọt tới cổng trụ sở.
Một nam một nữ đứng trước phòng bảo vệ, hẳn là nhân viên của trại trẻ nhận điện thoại đến đón Lâm Triều Tịch.
Anh nhìn bọn họ, đôi chân chạy điên cuồng bỗng khựng lại, thật sự phải đối mặt với phụ huynh của học sinh, Giới Nhiên nhất thời không nghĩ ra nên làm gì.
Nhưng đằng nào cũng đến rồi, anh đành máy máy móc tới chào hỏi: “Chào chị, tôi là chủ nhiệm lớp của Lâm Triều Tịch ở trại hè.” Anh nói.
“Khoa Toán đại học Tam Vị?” Người đàn ông đứng dựa vào tường phòng bảo vệ hút thuốc nâng mắt nhìn anh.
“Vâng…”
“Ồ, chính cậu sai người đuổi tôi đi đêm qua đấy à?”
“Đêm qua anh đã đi rồi?”
Giới Nhiên bỗng hiểu ra, vị này không phải là nhân viên của trại trẻ, mà là thầy giáo mà Lâm Triều Tịch tìm đến trại hè, đêm qua anh thông báo bảo vệ mời người rời đi, cũng không đến nỗi…
“Nửa đêm nửa hôm bảo tôi cút khỏi trụ sở, cậu có muốn lấy điểm nữa không?” Người đàn ông rít một hơi thuốc, nói.
Giới Nhiên:??
“Anh… là thầy giáo của trường tôi.”
“À không phải.” Người đàn ông ngừng một chút: “Tôi chỉ là người bị quý trường khai trừ thôi.”
Giới Nhiên nhìn người đàn ông mặc áo may ô rách trước mắt, khiếp sợ đến cực điểm, phải mặt dày đến mức nào mới thốt ra được lời thoại này cơ chứ, anh không đỡ nổi.
“Anh nói ít đi hộ tôi.” May mà người phụ nữ bên cạnh chen ngang bọn họ đúng lúc, bà vươn tay, khiêm tốn nói: “Chào anh, tôi là Đảng Ái Bình, Viện trưởng Viện trẻ mồ côi Sao Đỏ.”
“Viện trưởng Đảng, chào chị.” Giới Nhiên bắt tay như được cứu vớt.
Viện trưởng Đảng nhìn quanh, làm bộ hỏi: “Lâm Triều Tịch nhà tôi đâu, trường cho con bé về mà chẳng nhẽ không tiễn được đến cổng?”
Một câu hỏi khét lẹt.
Giới Nhiên rất hối hận, một nam một nữ ở đây, vừa nhìn đã thấy không một ai dễ chọc.
Anh đột nhiên rất muốn trở về xếp hàng, tiếp tục làm sai vặt cho thầy Trương hiệu phó…
——
Trương Thúc Bình nào biết nỗi lòng của Giới Nhiên, càng không biết rõ những việc nhỏ xảy ra ở khắp nơi trong trụ sở Ốc Đảo.
Ngày hôm sau, ông dậy muộn hơn thường lệ nửa tiếng đồng hồ.
Theo trình tự thời gian, khi Bùi Chi nói xong câu “Chào buổi sáng”, Lâm Triều Tịch mắt đỏ quạch mở cánh cửa ra, cùng lúc đó ông vừa mới ngồi vào nhà ăn bắt đầu dùng bữa sáng.
Hôm nay ông không ăn ở nhà ăn giáo viên mà đi xuống tầng dưới, nhìn quanh bốn phía, bàn ghế xộc xệch không ngay hàng, tiếng người nói chuyện ồn ào hỗn tạp.
Rất khó để tưởng tượng đứa bé gái bị ông phạt đến nhà ăn làm việc lại có thể gây ra chuyện lớn như vậy chỉ trong mấy ngày.
Cũng mãi về sau ông mới biết thầy giáo Lâm Triều Tịch tìm về làm việc ngay trong nhà ăn, bớt chút thời gian nghỉ ngơi dạy học cho lũ nhỏ.
Ông chưa từng gặp đối phương, không thể đánh giá trình độ dạy học, nhưng ở nơi này…
Ông ngẩng đầu nhìn vòng hoàn cảnh nhốn nháo, đây hiển nhiên không phải địa điểm thích hợp để dạy học.
Hẳn là do quá ồn ào, trong nháy mắt ông cảm thấy mình vừa bắt gặp Lâm Triều Tịch chạy qua những hàng bàn ghế, tươi cười thu dọn mâm.
Đương nhiên là không thể, con bé đã bị đuổi học rồi.
Trương Thúc Bình chỉ nghĩ vẩn vơ đến đó, người như ông sẽ không vì chút nỗ lực kiên trì mà cảm động.
Nếu bạn từng nhìn thấy vô số đứa trẻ khóc lóc gục ngã, nỗ lực bò mãi cũng chỉ bò được đến vạch xuất phát của những học sinh khác, vậy thì bạn cũng sẽ cố gắng giữ mình nhận thức rõ sự thật này.
Nếu không thì đã phát điên từ lâu rồi, Trương Thúc Bình tự giễu mà nghĩ.
Ông lau miệng, ăn xong miếng cháo cuối cùng, đứng lên rời đi.
—
“Có chắc là chỗ này không?”
Trước cửa văn phòng tầng 7 khu dạy học, Lâm Triều Tịch thì thầm hỏi Bùi Chi.
Cánh cửa gỗ trước mắt đóng im ỉm, không có cửa sổ, không thể nhìn rõ bên trong có gì.
“Chắc, đây là văn phòng tớ từng đến làm bài kiểm tra.” Bùi Chi bổ sung: “Lần được 0 điểm ấy.”
Lâm Triều Tịch đặt tay lên then cửa, nghe xong câu nói ấy lại thu tay về.
Bùi Chi thoáng quay lại nhìn, cậu đứng ngay bên cạnh, vẫn rất đỗi thong thả, dường như không hiểu nổi vì sao cô lại do dự như vậy.
Bùi Chi: “Hay là quay về?”
Lâm Triều Tịch lắc đầu.
Cô hít vào một hơi thật sâu, nhìn cửa gỗ đỏ sẫm trước mặt, đầu trống rỗng như thiếu ô-xi, nhưng đã đến thời điểm này, cô cũng hiểu không thể quay về nữa.
Lấy hết can đảm, cô giơ tay gõ cửa ba tiếng.
Cốc, cốc, cốc.
Sau đó là một màn im lặng đến đáng sợ, cô ghé vào cánh cửa thật gần, mong chờ nghe thấy âm thanh nào đó bên trong, thậm chí trái tim đạt tới tốc độ co bóp nhanh nhất, căng thẳng đến nỗi không thể căng thẳng hơn.
Nhưng bên trong vẫn không có bất kì động tĩnh nào, tiếng bàn ghế, tiếng bước chân, im lìm vẫn hoàn im lìm, chóp mũi chạm vào cửa gỗ, cánh cửa vẫn đóng chặt.
Quanh hơi thở là mùi gỗ rất nhạt, Lâm Triều Tịch hơi nhụt chí, chắc là không ở đây thật rồi.
Cô lùi về nửa bước, buông tay, nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy…
“Mấy đứa có việc gì?”
Giọng nói nghiêm túc trầm thấp của Trương Thúc Bình chợt vang lên, Lâm Triều Tịch quay ngoắt lại.
Cầu thang cách đó mười mấy mét tối tăm, người đàn ông còn thâm trầm hơn cả bóng tối, cầm ấm nước trong tay nhìn chằm chằm bọn họ.
Giống như trong mọi bộ phim điện ảnh, khoảnh khắc quyết chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Cũng không biết vì sao, Lâm Triều Tịch cảm thấy mình thực sự cùng đường rồi, khi nhìn thấy Trương Thúc Bình, cô đột nhiên quên hết những gì cần nói.
Gió thốc mạnh qua hành lang, mang theo hơi ẩm lạnh lẽo.
Trương Thúc Bình chầm chậm đi về phía cô.
Ông ấy kiên định như thế, không chút dao động, dù cô nói gì cũng không thể khiến ông ấy thay đổi ý định.
Chỉ trong một phút do dự, Trương Thúc Bình đã đến trước mặt bọn họ.
Lâm Triều Tịch nhìn ông, bước lên một bước chào hỏi: “Thầy hiệu phó.”
Người đàn ông trung niên đứng yên cạnh cửa, ngắt lời cô: “Đến đây làm gì, không cần biết em sẽ nói gì, tôi chỉ có thể cho em biết, một khi tôi đã quyết định thì sẽ không sửa đổi.”
Ông móc chìa khóa trong túi chuẩn bị mở cửa, Lâm Triều Tịch biết ông đang nghiêm túc, toan mở miệng nói gì đó.
“Vẫn chưa hiểu à?” Trương Thúc Bình quay đầu lại: “Em đã bị đuổi rồi.”
“Thầy thực sự quá đáng ghét.” Trong nháy mắt ấy, đầu óc Lâm Triều Tịch đột nhiên nổ tung, cô nói thẳng.
Trương Thúc Bình dừng tay, im lặng nhìn xuống cô.
“Trước khi đến đây em vẫn định sẽ nói chuyện tử tế với thầy, nhưng bây giờ em thực sự rất ghét thầy. Có lẽ vạch xuất phát không giống nhau, nhưng chỉ cần cố hết sức, dù chỉ một lần thôi cũng được, đối với loại người như bọn em mà nói đã là điều phi thường vô cùng, nhưng từ trong xương cốt thầy lại không công nhận những nỗ lực ấy!”
Chẳng biết vì sao mà ý định thương lượng trong hòa bình của Lâm Triều Tịch lại biến thành cãi nhau, mắt cô cũng rất không nghe lời mà đỏ dần lên.
“Ồ, rồi sao?”
Thầy Trương vẫn bình tĩnh như không, khiến Lâm Triều Tịch cảm thất ông chính là con rồng độc ác với cái cơ thể u ám chiếm cứ hang động, thân hình khổng lồ không thể suy suyển.
Cô nỗ lực ngẩng đầu, từ bỏ mọi lời thoại đã chuẩn bị sẵn, nghiêm túc nói: “Đằng nào em nói gì cũng vô dụng, thầy sẽ chẳng bao giờ tán thành! Nếu đã vậy thì xin hãy cho em một cơ hội, để em dùng hành động chứng minh cho thầy xem.”
Cuối cùng Trương Thúc Bình cũng hoàn toàn quay người lại, đối mặt với cô: “Điều gì khiến em nghĩ dồn hết dũng khí xông lên thề thốt với tôi thì tôi sẽ đồng ý với em?”
Giọng ông cứng rắn không mảy may nhu nhược: “Tôi không phải phụ huynh nhà em, sẽ không mềm lòng vì một con bé khóc sướt mướt, vì sao tôi lại phải cho em cơ hội?”
“Em sẽ ôm chân thầy.” Cuối cùng Lâm Triều Tịch cũng bình tĩnh trở lại.
“Em sẽ dùng phương thức chắc chắn thầy không chịu nổi bám theo thầy, sẽ không ngừng gào khóc trước mặt thầy, thầy có ném em đi thì em lăn về bằng được.” Cô hít vào, hoàn toàn hạ quyết tâm, nước mắt lập tức ngừng chảy: “Thầy, em biết em rất vô dụng, đây là việc duy nhất em có thể làm rồi! Nhưng em sẽ không từ bỏ, bởi vì em không thể để thầy dùng những phương pháp mà em cảm thấy không hề đúng đắn để dạy bạn bè em.”
Trương Thúc Bình nheo mắt lại, lạnh lùng nhếch khóe miệng, dường như cảm thấy những điều cô nói rất giải trí.
“Tôi không đồng ý.” Ông chỉ nói bốn chữ, mà còn không chút lưỡng lự.
Không khí trong hành lang như thể bị rút cạn, thế rồi ngay khi thầy Trương nói xong bốn chữ kia, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Người đàn ông trung niên hơi chần chừ, thoáng dừng lại, sau đó rút điện thoại di động trong túi ra.
Đó là một chiếc Nokia kiểu cũ, ông nhìn vào màn hình ngả vàng, nghiêm nghị hẳn lên, lập tức nghe máy, đi vài bước đến cạnh cửa sổ cung kính nói: “Giáo sư Tăng?”
Cuộc chiến đột nhiên gián đoạn, thầy Trương dựa lên bậu cửa, lùi lại một chút.
Gió mang đến một giọng điệu khác của ông, khiêm tốn nhún nhường, không còn lạnh tanh đáng sợ.
Trùng hợp kiểu gì mà đột nhiên giáo sư Tăng lại gọi đến thế này? Trong lúc rối bời, đột nhiên Lâm Triều Tịch nhớ lại gì đó.
Ban đêm, cô và Bùi Chi đứng trước tòa nhà nhỏ màu trắng, nói chuyện gì đó trước cái máy tính trong phòng khách.
“… Cậu định gửi mail à, bên kia có máy tính đấy.”
“… Tớ sẽ gửi.”
Thanh âm phiêu tán, da đầu cô tê dại, lập tức quay đầu tìm Bùi Chi.
“Sao giáo sư tăng lại gọi điện đến?” Cô hỏi: “Cậu gửi mail cho thầy ấy rồi?”
Bùi Chi còn chưa kịp trả lời thì Trương Thúc Bình đã cúp điện thoại, hùng hổ đi đến.
“Em gửi e-mail cho giáo sư Tăng?” Ông cũng hỏi một vấn đề y hết.
“Vâng.” Nam sinh nhỏ vẫn giữ nguyên gương mặt bình lặng.
Lâm Triều Tịch lại cảm thấy không chỉ có thể, hẳn một đêm không ngủ cơ mà?
Trương Thúc Bình: “Giáo sư Tăng nói em đã gửi hai đáp án đến, cầu cầu xin thầy ấy gọi điện cho tôi, cho bạn em thêm một cơ hội nữa.”
“Hai đáp án?” Lâm Triều Tịch căn bản không để ý đến đoạn sau, cô chỉ biết mới đêm trước Bùi Chi vận hết công lực mới tìm ra một cách giải.
“Cậu đã nói mà, nếu giải được bằng hai cách thì chắc hẳn thầy ấy sẽ xem.” Bùi Chi nói.
“Trong một buổi tối?”
“Thêm một chút hi vọng.” Bùi Chi đáp: “Hình như đấy là việc duy nhất tớ làm được.”
Cho dù mây đen giăng kín thì giờ phút này cũng phải tan đi, trời trong gió mát.
Bùi Chi vẫn mặc bộ quần áo trẻ con giản dị bình thường, vẫn sẽ trở thành cậu thanh niên cực kì ưu tú của nhiều năm về sau.
Lâm Triều Tịch nhẹ nhõm, một lần nữa quay đầu lại, Trương Thúc Bình vẫn đứng sừng sững sau lưng cô.
Người mà từ trước đến nay cô không thể chiến thắng đã vứt bỏ ngụy trang của con rồng gai góc, biến thành người đàn ông trung niên rất đỗi bình thường, đúng vậy, có gì đáng sợ đâu?
“Rất giỏi.” Trương Thúc Bình thực lòng nhìn Bùi Chi.
“Vậy em chuẩn bị chứng minh cái gì với tôi.”
Ánh mắt ông phóng đến, Lâm Triều Tịch bị nhìn chằm chằm.
“Em muốn chứng minh thầy đã sai. Cô đáp: “Chế độ đào thải là để tuyển chọn những học sinh ưu tú, cho nên em cảm thấy việc từ bỏ hay buông tay chẳng liên quan gì hết, mà chủ yếu là dựa vào thành tích. Nếu dùng đúng phương pháp, học sinh bình thường cũng có thể trở thành học sinh ưu tú hơn, vậy tức là thầy đã sai.” Cô nói.
Trương Thúc Bình nhíu mày nghĩ ngợi một lát, rồi chậm rãi mở miệng: “Chương Lượng.”
Lâm Triều Tịch mở to mắt, chẳng hiểu ra sao.
“Không phải ưu tú hơn, mà là ưu tú nhất,” Trương Thúc Bình lắc di động, nói rành mạch: “Giáo sư Tăng nói muốn cho em một cơ hội, thế thì bây giờ cơ hội là thế này: Vẫn là cơ chết đào thải theo nhóm. Dùng phương pháp mà em muốn, làm cho điểm trung bình thi giữa kì của 12 người trong đám các em cao hơn điểm trung bình của nhóm Chương Lượng, nếu làm được thì các em ở lại, không làm được thì 12 người ra về cùng nhau.”
Ông dừng lại một chút, bổ sung: “Có thể về hỏi ý kiến các bạn của em trước.”
Lâm Triều Tịch chần chừ, sao Trương Thúc Bình lại khó chơi đến vậy cơ chút, cô không tài nào trả lời được vấn đề này ngay lập tức.
Lúc này, tiếng bước chân lại vang lên phía cánh cửa cầu thang, hẳn là có ba người đến.
Cô hãy còn mải suy nghĩ thì đã có người dài giọng trả lời thay.
“Được thôi~”