Ngụm trà sữa ngọt phát ngấy, thạch dừa ngập mồm, pudding núng nính béo mịn, tổng hợp thành cảm giác kì quặc trong khoang miệng, như đại diện cho thuộc tính của thế giới này: nặng vị.
Lâm Triều Tịch mất ba phút về đến cổng trường, trong khoảng thời gian đó, cô đã hiểu tường tận thông tin trong đầu và đưa ra kết luận như trên.
Nên lí giải thế giới này của cô thế nào đây?
Sau khi rời khỏi thế giới phô mai, ý thức của Lâm Triều Tịch nhỏ và cô của khoảng thời gian xuyên về ngắn ngủi giao nhau, tạo thành một cô phiên bản mới hơi dị.
Phiên bản này đặt tên là Lâm Triều Tịch nhỡ, vẫn khá thông minh, nhưng vì Lâm Triều Tịch nhỏ và cô của hồi tham gia trại hè đều hơi dư thừa dũng cảm, thế là nặn ra một Lâm Triều Tịch nhỡ cực kì có chủ kiến.
Thêm vụ nhận người thân bất thình lình, rời khỏi làng trẻ bắt đầu cuộc sống mới, có rất nhiều thứ không kịp thích nghi, vậy nên quan hệ giữa Lâm triều Tịch nhỡ và Lão Lâm không mấy hòa hợp.
Còn về Lão Lâm, Lão Lâm của thế giới phô mai là một ông bố tay mơ, hiện đang làm giáo viên dạy Toán ở trại trẻ Sao Đỏ, sự cưng chiều và yêu quý của ông với Lâm Triều Tịch lớn hơn nhiều so với thú vui quản thúc cô, tất cả những điều đó tạo nên cô của bây giờ.
Người con gái thích Trịnh Mã Đặc!
Giành được quán quân cuộc thi cúp Tấn Giang, cô được miễn bài thi đầu vào lớp mũi nhọn. Tuy nhiên vì đắm chìm trong phim thần tượng nên thành tích rớt xuống đáy vực, năm thứ hai đã bị đá khỏi lớp mũi nhọn, hiện đang học lớp 9-13.
Lâm Triều Tịch hít hà, hình như cô chỉ có thể tự chửi chính mình?
Ra nông nỗi này, tuy vẫn không dám định nghĩa về thế giới song song, nhưng đã có một vài lí giải khác biệt.
Nếu như nói, cuộc đời mỗi người là một cái cây không ngừng trưởng thành.
Vậy thì đi kèm với trưởng thành, thời gian và không gian của mỗi người cũng sẽ không ngừng phát triển.
Thời gian và không gian đó cũng giống như cây cối, chúng sẽ mọc ra chi chít nhánh cây, có những nhánh tích cực xòe rộng tán lá, cũng có những nhánh không vươn lên mà dần dần mai một.
Nếu nói thế giới hiện thực là thân cây, vậy tất cả không gian song song sẽ không ngừng trải dài, bạn chẳng thể nào biết được nó sẽ mọc thành nhánh cây thế nào.
Giống như việc bạn muốn ăn một chiếc bánh ga-tô, giữa dâu tây và phô mai bạn chọn vị đằng sau.
Nhưng trong phạm vi của bánh ga-tô vị phô mai, người bán hàng sẽ tiếp tục giới thiệu cho bạn “Bánh đậm vị phô mai” hay “Váng sữa phô mai nhạt” vân vân, đủ thứ lựa chọn. Cuối cùng khi bạn chọn “phô mai đậm vị”, thế giới sẽ trở thành thế này đây.
Vậy nên lúc này, thật ra cô vẫn thuận theo nhánh cây của thế giới phô mai mà tiến lên, chỉ là tiến về hướng nơi gia vị được nêm nặng đô hơn.
Giây phút bước vào cổng trường, Lâm Triều Tịch dừng bước, tỉ mỉ ngắm nghía lại bản thân bây giờ.
Đây là cái gương được nhà trường dựng lên để học sinh chỉnh đốn tác phong. Trong gương, cô mặc đồng phục váy ngắn, thắt nơ kẻ sọc màu xanh đen, áo sơ mi trắng thêu dòng chữ, “Trường trung học Thực nghiệm thành phố An Ninh”.
Da dẻ đã trắng hơn nhiều, vì mặt nhiều thịt nên đôi mắt không còn to như lúc lớn. Lão Lâm quả nhiên nuôi con đạt tiêu chuẩn nuôi heo, ông chăm cô đến là trắng trẻo bụ bẫm.
Sau ba phút quý giá đọc thông tin của thế giới này, Lâm Triều Tịch dành thời gian chỉnh sửa đầu tóc và nơ áo, mãi đến khi Bao Tiểu Manh đuổi tới, cô mới thôi không bước tiếp.
“Cậu sao thế Lâm Triều Tịch?” Bao Tiểu Manh kéo cô lại, lo lắng hỏi.
“Tớ… tóm lại là nhờ một sức mạnh siêu nhiên, chớp mắt đã vượt qua nổi loạn tuổi dậy thì.”Lâm Triều Tịch thấp giọng đáp.
“Hả?”
“Ý tớ là, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, bài văn chiều nay kiểm tra miệng tớ còn chưa kịp đọc.” Lâm Triều Tịch mỉm cười xoa đầu Bao Tiểu Manh.
——
Mỗi khóa của trường trung học Thực nghiệm thành phố An Ninh tổng cộng có 13 lớp, từ 9-1 đến 9-13, theo thứ tự càng về sau càng kém.
Lớp 1 và lớp 2 được gọi là lớp mũi nhọn, mệnh danh là lớp nối thẳng đến các trường đại học danh giá, còn lớp 13 là lớp của nợ mà thầy cô giáo nào cũng ngán ngẩm.
Lâm Triều Tịch nhớ lúc còn ở thế giới hiện thực, cô học lớp số 3 từ cấp hai lên cấp ba.
Chuyển đến thế giới phô mai, cô bỗng bị đày xuống lớp 13 kém cỏi nhất, cuộc đời thật bấp bênh.
Trước lúc chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên, lớp học không có mấy người, đa số học sinh đều chạy ra ngoài ăn uống vui chơi giống cô.
Nếu đổi thành lớp 9-3 của cô năm xưa thì đây là lúc mọi người đang liều mạng làm bài tập.
Còn nếu là lớp mũi nhọn, thì…
Thì cô cũng đã học lớp mũi nhọn bao giờ đâu mà biết.
Lâm Triều Tịch về vị trí sát hành lang của mình, cô đặt trà sữa lên góc bàn bên trái, sau đó lôi sách bút vở bài tập ra.
Vở ghi chép trống trơn, những quyển bài tập không phải nộp cho giáo viên sạch bóng không nét chữ, nhưng tranh dán tường hình các minh tinh giấu trong ngăn bàn lại được chăm chút vô cùng tỉ mỉ.
Cô cảm giác như mình là một nhà giáo đang phải đau đầu đối phó với học sinh cá biệt, kiểm tra hết một lượt sách vở bài tập là muốn xách túi bỏ về.
Nhưng người cô phải dạy lại là chính bản thân cô, cảm giác này khiến cô méo xẹo.
Không còn cách nào khác, trước hết đành vớ cọng dây buộc tóc đen trong đống đồ tạp nham, buộc cái tóc đuôi ngựa, sau đó dọn dẹp mặt bàn và đống bừa bộn trong ngăn bàn, cuối cùng ném hết vào thùng rác, sắp xếp lại sách vở.
Bạn Lâm Triều Tịch nhỡ sống quá sa đọa, đa số sách vở đều mới cứng, sách gì cũng quăng hết vào ngăn bàn rồi vứt xó từ sau khai giảng hai ngày.
Lâm Triều Tịch bó tay, cô lượt lại sách vở những môn quan trọng của kì này, sắp xếp theo thứ tự, viết tên lên nhãn vở trống trơn rồi đặt sang một bên.
Xong xuôi, bàn học khôi phục trạng thái gọn nhẹ, cô nghĩ nát óc, hồi tưởng lại tiêu đề chương tiết Văn chiều nay sẽ kiểm tra, nhưng Lâm Triều Tịch nhỡ căn bản chẳng tập trung nghe giảng nên bộ não rỗng tuếch, chẳng nhớ được gì cả.
Thế là cô nhìn một vòng quanh lớp, một đám nữ sinh đang túm tụm bàn chuyện phim ảnh, đám nam sinh thì xem tạp chí.
Bạn cùng bàn cô vẫn chưa trở về, cuối cùng chỉ có thể quay đầu hỏi Bao Tiểu Manh.
“Tiểu Manh ơi, thế chiều nay phải học thuộc bài gì?”
Bao Tiểu Manh sau lưng cô từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên trạng thái trợn mắt há mồm, người hóa đá.
Nghe được câu hỏi của cô, trạng thái hóa đá được giải trừ, đá lúc này vỡ vụn thành bột.
“Lâm Triều Tịch, cậu thực sự ổn chứ?” Bao Tiểu Manh vồ lấy tay cô, cô căng thẳng hỏi.
Lâm Triều Tịch cũng không thể tỏ ra quá kì lạ, cô chỉ mỉm cười học cái điệu bộ của mình lúc trước, nói một cách tự nhiên: “Yên chí! Tớ chỉ không muốn bị Lưu sư thái phạt chép bài khóa thôi!”
“Đúng đấy nhỉ, tớ cũng nghĩ chép phạt mười lần Xuất sư biểu quá dã man.”
“…???”
Lâm Triều Tịch hoảng hồn quay đầu, cô vội mở Danh mục những bài văn cần thiết cho học sinh THCS, quả nhiên phần Xuất sư biểu được đánh một dấu sao rất qua loa, không để ý thì khó mà phát hiện.
Cẩu thả đến thế là cùng!
Cô bất lực ngồi đọc, tuy bài này rất quen thuộc với cô, nhưng học từ tận hồi cấp hai đến giờ, một vài đoạn mở đầu kết thúc cô không còn nhớ rõ, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là phải vượt qua ải kiểm tra chiều nay.
Cô đành máy móc học thuộc lòng, đầu óc lại nghĩ ngợi lung tung.
Chuông báo bắt đầu giờ học buổi chiều vang lên, lúc này mọi người mới lục tục vào lớp, bạn cùng bàn của cô vẫn chưa quay lại, đoán chừng chắc đang ngồi đánh game trong quán net…
Bàn học của bạn cùng bàn cô cũng rất bừa bộn, giấy vo viên và bình spite rỗng ném tứ tung, mặt bàn bôi vẽ loạn xị ngậu không nhìn rõ màu sắc ban đầu.
Cô không khỏi nhớ nhung bạn cùng bàn Lục Chí Hạo, Tiểu Lục dù sao cũng là người ưa sạch sẽ.
Lâm Triều Tịch lại vận động bộ não phiên bản cấp hai của mình để tìm những kí ức liên quan đến Lục Chí Hạo.
Lục Chí Hạo học ở lớp mũi nhọn, nhưng lớp 1 và lớp 13 cách nhau quá xa, từ khi bắt đầu lên cấp hai, quan hệ giữa họ ngày càng xa cách.
Nhưng bạn Tiểu Lục là người rất cố chấp, mỗi thứ Tư, thứ Năm hàng tuần đều kiên trì tới trại mồ côi tìm Lão Lâm học Toán, nhưng bởi đồng chí Lâm Triều Tịch nhỡ quá ngoan cố, buổi tối cô phải xem bằng được phim truyền hình, vậy nên tóm lại là họ đã…
Đã mấy tháng liền không nói chuyện tử tế với nhau.
Thế còn Hoa Quyển?
Gia đình Hoa Quyển quan hệ rộng, vốn dĩ thành tích của cậu cũng không kém, cũng học lớp mũi nhọn, đồng thời cũng kiên trì tìm Lão Lâm học Toán.
Điểm khác biệt duy nhất ở chỗ, quan hệ giữa Lâm Triều Tịch nhỡ và Hoa Quyển tốt hơn nhiều, tuần trước trước nữa bọn họ còn nói chuyện với nhau.
Nội dung cuộc trò chuyện nôm na là Hoa Quyển bảo Trịnh Mã Đặc là một tên ngớ ngẩn.
Xì~
Kết quả cuộc nói chuyện hẳn ai cũng biết đấy.
Để tỏ lòng tôn trọng, Lâm Triều Tịch cũng nghĩ đến đối thủ một mất một còn của cô là Chương Lượng.
Chương Lượng cũng học lớp mũi nhọn, hiện còn là học sinh có thành tích số một toàn trường, cậu vô cùng kiêu ngạo hống hách, vốn đã chẳng để cô vào mắt.
Cho đến lúc này, Lâm Triều Tịch cuối cũng cũng phát giác ra vài vấn đề.
Trình tự hồi ức của cô đa phần có liên quan đến những người xuất hiện trong kí ức gần đây, quan hệ giữa cô và Lục Chí Hạo nhạt nhòa dần, còn phải nhờ đến người “bạn cùng bàn” kia cô mới nhớ ra cậu.
Mà sau khi nghĩ lại về tất cả mọi người, cô nhận ra vẫn còn một người nữa chưa nghĩ tới.
Bùi Chi…
Lâm Triều Tịch nhíu mày, Bùi Chi thì sao?