Trước khi ván bài thứ nhất kết thúc, các thầy cô giáo khối 9 trong phòng làm việc hay tin.
“… Cô Mã, chuyện là như vậy ạ.”
Trần Sở cung kíính lễ độ kết thúc báo cáo, Mã Bình Bình giận sôi máu. Cô đẩy ghế đứng bật dậy, vì động tác này dùng biên độ quá lớn khiến chiếc ghế va vào mặt bàn phía sau, phát ra tiếng “đoàng” siêu vang dội.
Các thầy cô giáo trong phòng giật nảy mình, Lý Xu đặt bút xuống, cô chưa tỉnh lại từ cơn sốc. Không được sự đồng ý của cô Mã nên tìm đến lớp 9-1 thách thức người ta chơi xì dách? Lâm Triều Tịch quá giỏi phá phách.
“Cô Lý, rốt cuộc học sinh lớp cô bị làm sao đấy, đã học không ra gì còn phải ảnh hưởng người khác mới chịu?” Mã Bình Bình xông đến chỗ cô chất vấn.
“Đây là chiến thuật gì nhỉ.” Lý Xu lẩm bẩm một câu.
“CÔ LÝ!” Mã Bình Bình rống lên.
“Cô Mã đừng nóng.” Lý Xu đứng dậy: “Chúng ta đi xem sao.”
——
“Bốn lá bài hiện nay là 2, 7, 5, 6, tổng là 20, trừ phi cậu bốc được A, nếu không thì Quắc cái chắc, cậu vẫn muốn bốc chứ?” Lâm Triều Tịch nói.
“Bốc.”
“Cậu đừng đùa người ta nữa đi!” Lâm Triều Tịch kinh ngạc: “Bài của tôi bây giờ là X, 2, 3, 3, xì dách có một luật, nhà cái phải bốc bài liên tục đến 17 điểm mới được quyền lựa chọn có bốc tiếp hay không, vậy nên tôi vẫn sẽ bốc thêm một lá. Với tình huống này nước đi an toàn nhất cho cậu là dừng lại, bởi cậu đã được 20 điểm rồi, khả năng thắng rất cao.”
“Dù sao cũng không cược tiền, chơi bừa đi.”
“Giao tranh sau nhiều năm, giờ dễ dàng bại trận như vậy, lòng tự tôn của cậu vẫn OK chứ?”
“Quyết rồi còn đổi ý chắc lòng tự tôn của tôi ổn?”
Lâm Triều Tịch thấy hình như Chương Lượng nói cũng có lí, kết thúc màn đấu khẩu, cô tiếp tục lớp học chơi xì dách.
“Loại bỏ đống bài vương hậu, hiện tại bộ bài còn lại 52 lá, ván bài đã rút đi 8 lá, còn thừa 52-8=44 lá, xác suất không bị Quắc của bạn học Chương Lượng là xác suất lá bài tiếp theo xuất hiện lá A, tức…”
“4/44.” Bên cạnh có một bạn nam nói leo: “Không đến 10%.”
“Không đúng.” Một nữ sinh khác phản bác: “Lá X kia của Lâm Triều Tịch cũng có khả năng là A mà, đúng ra phải là khoảng từ 3/44 – 4/44?”
“6,8% – 9%, xác suất lá thứ năm là lá A.” Chương Lượng nói: “Phát bài đi.”
Lúc Lý Xu và Mã Bình Bình đến cửa lớp 9-1, thứ họ nghe được chính là đoạn đối thoại cuối cùng này.
Trên hành lang, hai học sinh đang chơi bài xì dách bị đám người vây kín lại. Sau cuộc tranh chấp ngắn gọn, Lâm Triều Tịch phát thêm một lá bài cho Chương Lượng, tiếp đó là đến lượt cô lựa chọn bốc tiếp hay không.
Mọi người nín thở tập trung, chờ đợi quyết định của cô, bởi vậy mà hành lang vô cùng yên tĩnh.
“Làm gì đấy cái đám này!” Mã Bình Bình rống vang tận mây xanh: “Không muốn học nữa à, tụ tập ở đây làm gì hả?”
Đám học sinh giật bắn mình, người run rẩy như chạm vào điện.
Mã Bình Bình tách đám người ra bước đến trước mặt Lâm Triều Tịch: “Ai cho phép em tìm học sinh của tôi đánh bạc, chốc nữa đến phòng giáo dục đạo đức với tôi!”
“Đây là đánh bạc ạ?” Chương Lượng nói.
Mã Bình Bình: “Chương Lượng, em nhìn bộ dạng của mình bây giờ đi, cô rất thất vọng về em.”
Lâm Triều Tịch ngẩng đầu: “Cô Mã, một trong những định nghĩa về đánh bạc là phải cược đồ vật có giá trị làm phỉnh, bọn em có đặt cược gì đâu?”
“Sao đến phỉnh mà cậu cũng không có?” Chương Lượng bất mãn.
Nam nữ sinh kẻ tung người hứng, mặt Mã Bình Bình đen sì sì, khó coi không thể tả.
Trần Sở: “Chương Lượng, Lâm Triều Tịch, các cậu đang giảo biện.”
“Liên quan gì đến cậu?” Chương Lượng khinh thường nói: “Cái đuôi ngựa.”
Cô Mã họ Mã, vậy nên… đến giáo viên mà Chương Lượng còn dám coi thường, cậu nhóc này thực sự còn ngạo mạn hơn cả hồi bé.
“Chương Lượng!” Mã Bình Bình kéo cao giọng.
“Cô Mã, bây giờ còn chưa có chuông vào học, đây là thời gian hoạt động tự do, lí gì mà em không được chơi xì dách ở đây?”
Trần Sở: “Nhưng xì dách là trò…”
“Em vừa nói rồi, không đặt cược gì hết, xin cô hãy hiểu cho.” Chương Lượng nói.
“Em là giáo viên hay tôi là giáo viên, tôi nói là không được chơi, tai em mọc đi đâu rồi hả?”
Như đã không thể tiếp tục nhẫn nhịn, tiếng mắng mỏ của Mã Bình Bình vang khắp hành lang, xung quanh thoáng chốc yên tĩnh.
Học sinh lớp 9-1 nhìn cô giáo bọn họ, ánh mắt có e dè, có hồ nghi, người cả gan nhất thì đứng bật dậy.
Chương Lượng nhét hai tay vào túi, quay đầu bỏ đi.
“Em đi đâu đấy!” Mã Bình Bình chất vấn.
“Đến phòng hiệu trưởng, hỏi thầy ấy xem rốt cuộc bọn em có được phép chơi xì dách hay không.”
Chương Lượng ngạo nghễ bước đi, nhưng chưa đi được mấy bước, cậu bỗng đứng lại.
Thầy Trương tổ trưởng toàn khối chắn trước mặt cậu: “Cậu nhóc, đừng kích động.” Thầy giáo Toán học tuổi gần ngũ tuần vỗ vỗ vai cậu.
Trước mặt Lâm Triều Tịch xuất hiện một đôi giày bẩn bụi, cô ngẩng đầu, nhìn thấy một ông bác hói đầu.
“Bạn học sinh này đang làm gì ở đây vậy?” Thầy giáo hỏi cô.
Ban nãy Lâm Triều Tịch thấy ông ở văn phòng, rõ ràng đối phương đã nghe toàn bộ câu chuyện, còn cố tình hỏi một câu như vậy, hơi diễn trò rồi nhé.
“Thách đấu lớp 1 ạ.” Cô phối hợp diễn xuất.
“Vì sao em lại thách lớp 1 chơi xì dách?”
“Bởi vì cô Mã không chịu cho học sinh lớp bình thường như bọn em cơ hội tham gia tuyển chọn thi Toán học liên trường, vậy nên chỉ khi em thắng tất cả mọi người trong lớp 1, để rồi chứng minh, cô Mã không trao cơ hội cho học sinh lớp bình thường bọn em là không công bằng ạ.” Lâm Triều Tịch trả lời.
“Ra là vậy, nghe cũng có lí.” Ông tổ trưởng Trương nói, ông liếc nhìn chủ nhiệm lớp 9-1 luôn cao cao tại thượng.
Mã Bình Bình: “Thầy Trương, cho lớp phổ thông tham gia thi vốn là đang làm tốn thời gian của các em ấy, các em ấy nên tập trung tinh thần cho bài thi giữa kì.”
“Nghe cũng có lí.” Thầy Trương lại nhìn Lâm Triều Tịch.
“Nhưng cô Mã là giáo viên lớp 9-1, cô chưa từng dạy những lớp khác, dựa vào đâu mà cho rằng chuyện này làm tốn thời gian của lớp họ?”
“Vậy các bạn hãy đấu một trận đi.”
Đương lúc cô chuẩn bị nghe Mã Bình Bình lí do lí trấu thoái thác, bỗng thấy ông bác nói một câu. Cô ngẩn người, khó tin nhìn người thầy đang tủm tỉm cười trước mặt.
“Làm theo lời của em, không được cược ‘đồ vật có giá trị’…”
Tổ trưởng toàn khối giải quyết nhanh gọn.
“Thật tuyệt!”
“Vạn tuế!”
Đám học sinh cuối cùng cũng rộ tiếng reo hò.
“Thầy Trương!” Mã Bình Bình càng không nhịn được, cô tức giận nói: “Thầy ở cương vị tổ trưởng toàn khối, sao có thể dung túng cho hành vi này!”
“Xì dách không phải trò cờ bạc đơn giản như cô tưởng đâu, nó bao gồm rất nhiều bài toán xác suất từ đơn giản đến phức tạp, tính toán thu nhập, còn có lựa chọn chiến lược, nếu đám trẻ tình nguyện nghiên cứu sâu, thân làm giáo viên phải biết ủng hộ chúng, nó giúp học sinh làm phong phú đời sống ngoại khóa mà.”
“Nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến việc học của các em!”
“Chơi xì dách cũng là đang học hỏi đấy chứ, hiệu trưởng cũng nói rồi còn gì, chúng ta phải nghĩ cách dùng nhiều phương thức giảng dạy để đạt được mục đích chơi mà học học mà chơi…”
Tổ trưởng toàn khối chính là tổ trưởng toàn khối, giác ngộ quả nhiên cao hơn giáo viên chủ nhiệm bình thường, Lâm Triều Tịch nghe ông nói mà ngây cả người, cứ cảm thấy thái độ hời hợt này của ông rất giống Lão Lâm.
Lâm Triều Tịch bị ông nhìn thẳng: “Bạn học Lâm Triều Tịch, trong quá trình tiến hành cuộc thi đấu dưới sự thách thức của em, nhớ phải giới thiệu về phỉnh, nói cho các bạn học sinh khác biết quy tắc xì dách, phương pháp tính xác suất mà em biết và làm thế nào để hình thành chiến lược tốt nhất nhé, để được ngang hàng đẳng cấp với người ta?”
“Dạ?” Lâm Triều Tịch sững sờ.
“Ý thầy là, bắt đầu cuộc chơi thôi!”
——
“10 đến K đều tính là 10, vậy nên 4/13 tức 31% xác suất bốc được 10…”
Mã Bình Bình đã đạp giày cao gót cồm cộp bỏ đi xa, chuông nghỉ trưa vang lên, Lâm Triều Tịch bị kéo đến phòng học lớp 9-1, bắt đầu lại một ván.
Với tư cách nhà cái, trước mặt cô là một lá X và một lá 10, cô nuốt nước bọt, hơi nghệt ra.
Ván trước kết thúc với bài Quắc của Chương Lượng, ván mới lập tức đảo ngược tình thế, cô căng da đầu tiếp tục vừa chiến đấu vừa dạy.
Tuy nhiên cô còn chưa nói xong, bọn nhóc lớp 9-1 sợ thiên hạ chưa đủ loạn hô lên.
“Lá cuối cùng của cậu là gì?”
“Cậu sắp thua rồi phải không?”
Lâm Triều Tịch: “Các cậu có thể phán đoán lá cuối của tôi thông qua việc tôi có cược tiếp hay không, nhưng vẫn còn một loại khả năng, nếu lá cuối của tôi là A, một 10 một A, vậy thì tôi đã cầm được Black, lập tức dành chiến thắng và ăn phỉnh gấp đôi.”
“Phỉnh là cái gì?” Đám học sinh hỏi.
“Hiện giờ tôi không có.” Lâm Triều Tịch nhìn xung quanh: “Có đồ vật gì hình dạng gần giống có thể thay thế phỉnh không?”
“Cúc áo?” Một bạn nam nói.
“Cậu nỡ xé quần áo à?” Bạn nữ phản bác.
“Nắp chai được không?” Lại có người hỏi: “Góc vứt rác cuối lớp mình có một đống chai lọ đang đợi đi bán phế liệu!”
“Có vẻ khá được.” Lâm Triều Tịch đáp.
Hoan hô một tiếng, các học sinh lớp 9-1 chạy ào xuống cuối lớp thi nhau vặn nắp chai, tiếng trò chuyện sôi nổi, tiếng chai nhựa rồn rột nối tiếp nhau. Những chiếc nắp chai sắc mầu ném đầy đất, thậm chí còn có học sinh lao về chỗ ngồi tu nốt chai nước để góp thêm nắp chai.
Không lâu sau, trước mặt Lâm Triều Tịch và Chương Lượng chất kha khá nắp chai đủ màu.
Lâm Triều Tịch: “Bọn mình coi nắp chai là phỉnh, dùng để đặt cược, cậu có thể chọn chỉ cược một phỉnh hoặc cược toàn bộ.”
“Ném tiền đặt cược như thế nào?”
“Tỉ lệ đặt cược là gì?”
Bầu không khí rất sôi nổi, hết người này người khác đặt câu hỏi.
“Quắc thì 1 đền 1, cầm được dách đen 1 đền 2. Còn một quy tắc khác là lúc trên tay nhà cái chỉ có hai lá bài, họ có quyền lựa chọn đầu hàng, và sẽ được trả lại một nửa phỉnh. Khi nhà cái đã bốc đến lá thứ năm, lượng phỉnh cũng tăng lên gấp đôi.” Lâm Triều Tịch nói.
“Nhưng mỗi người được bao nhiêu nắp chai?” Một học sinh hỏi.
Lâm Triều Tịch ngẫm nghĩ, câu hỏi này dính dáng đến mấu chốt quy chế thi đấu, nhất thời không thể trả lời.
“Mỗi người 10 cái, thua sạch nắp chai thì bị đào thải.” Dưới cuối lớp, Bùi Chi kịp thời bổ sung.
Chương Lượng quay đầu: “10 cái thì nhanh lắm.”
“Dù sao cũng là đánh luân phiên, phải nhanh lên chút.” Bùi Chi đáp.