Trên đường về nhà, Lâm Triều Tịch đăm chiêu nghĩ ngợi nên cho Bùi Chi xuất hiện thế nào để Lão Lâm hơi hết hồn.
Nhưng khi về đến nhà, cánh cửa mở rộng, đồng chí Lâm đang cắm nồi lẩu ngẩng đầu nhìn lên.
Cô và Bùi Chi đứng cách một khoảng sân nhìn Lão Lâm. Mưu kế đổ bể, không ai ngờ được Lão Lâm còn có chiêu này.
“Về rồi đấy à?” Đồng chí Lâm đứng trong nắng chiều rực rỡ, giành câu chào đầu tiên.
Bùi Chi gật đầu, bước qua thềm cửa, trịnh trọng nói: “Sư phụ, cháu đã về.”
“Đi chợ rồi à?”
“Vâng.”
Bùi Chi xách đồ vào, Lão Lâm vẫn vô cùng bình tĩnh, như thể khoảng thời gian ba năm chỉ thoáng qua trong nháy mắt, chẳng ảnh hưởng gì.
Lâm Triều Tịch húng hắng một tiếng: “Bố, bố đừng run tay nữa.”
“Nặng nặng nặng.” Lão Lâm bỏ cái bếp điện xuống, cúi đầu nghiên cứu, làm bộ chính ông cũng không biết sao tự dưng cái bếp lại thay đổi.
Bùi Chi bỏ túi xuống, vòng qua bàn đá, đứng trước mặt Lão Lâm.
Lão Lâm mỉm cười ngẩng đầu, vươn tay về phía Bùi Chi, Bùi Chi cũng đưa tay ra, cả hai bắt tay.
Lão Lâm: “Bạn học Bùi Chi, nhiều năm không gặp, thái độ của cháu chẳng thích hợp gì cả.”
Bùi Chi mờ mịt.
Lâm Triều Tịch bật cười chạy đến, ấn tay lên lưng Bùi Chi, đẩy về phía trước. Bùi Chi lảo đảo, Lão Lâm giang hai tay ôm lấy đứa trẻ.
Lão Lâm ôm Bùi Chi, bàn tay rộng như quạt hương bồ vỗ lên lưng cậu, giọng nói tràn ngập vui mừng, ngạc nhiên, lẫn bùi ngùi.
“Thế này mới đúng chớ.” Ông nói.
Gió thổi dịu dàng, dưới giàn nho, Lâm Triều Tịch nhìn hai người ôm nhau, nhoẻn miệng mỉm cười. Chẳng cần phải như trong phim, chỉ bình thường thôi cũng rất vui rồi.
Ôm được vài giây, Lão Lâm buông tay, chắc Bùi Chi chưa từng bị ai ôm đột nhiên như thế bao giờ, phải tốn chút thời gian mới phản ứng kịp.
Nhưng Lão Lâm đã xách túi đồ ăn đi vào bếp, kiểm tra công tác mua sắm.
Cô và bạn học Bùi Chi đứng dưới giàn nho nhìn nhau, đôi mắt thiếu niên ngây ngô mà thẫn thờ.
“Nhìn tớ làm gì, cũng muốn tớ ôm à?” Như ma xui quỷ khiến, cô lại nói lời trong lòng ra mất rồi.
——
Hoa Quyển và Lục Chí Hạo về nhà xin phép bố mẹ rồi mới sang, khi bếp được bật lên, bọn họ đúng giờ bước vào mảnh sân nhỏ.
Hoàng hôn nhạt dần, Lâm Triều Tịch bưng sủi cảo trứng lên, thấy trong sân lại có thêm hai cậu trai nữa, thò một tay bật công tắc đèn.
“Các cậu canh giờ chuẩn đấy.” Lâm Triều Tịch nói.
“Tớ mang thịt bò ngâm tương đến biếu anh Bùi rồi đây, chị tớ còn bảo tớ mang rượu vang đi nữa, tớ từ chối rồi, cho nên có khi tí nữa bà ấy sẽ mang đến tận cửa.” Hoa Quyển nhấc tay.
“Anh Bùi nhà cậu thảm lắm rồi, ba năm chỉ ăn thịt bò giờ không muốn ăn nữa, tớ đành ra tay cứu giúp vậy.” Lâm Triều Tịch nói xong nhìn về phía Lục Chí Hạo, ý là hỏi của cậu đâu?
“Tớ mang bụng đến!” Lục Chí Hạo nói rất đương nhiên: “Tớ cũng cứu giúp thịt bò được.”
“Này này, tớ mang đến mà tớ không có phần à, mà sao các cậu còn chẳng chia cho sư phụ thế hả?” Hoa Quyển hỏi.
Lão Lâm bưng rau cỏ đã rửa sạch lên: “Chia cho chú cái gì?”
“Không có gì ạ sư phụ.” Hoa Quyển lập tức sửa miệng.
Lão Lâm nửa tin nửa ngờ, bỏ rau xuống bắt đầu công tác chủ trì.
Nồi nước dầu đỏ ùng ục bọt khí, hương thơm tỏa tứ phía.
Lão Lâm khoáng đũa một lượt để tránh bị dính đáy nồi; tiện thể vớt mấy miếng thịt lên, bỏ vào bát mình; cuối cùng ông cho nấm vào nồi lẩu, đậy nắp, bắt đầu thưởng thức miếng thịt trong bát.
Một loạt động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, không coi ai ra gì, bốn đứa bé giương mắt nhìn.
“Sao vậy?” Lão Lâm vui vẻ nhai thịt, ngẩng đầu: “Mau ăn đi chứ.”
Thức ăn trên bàn toàn sống nguyên, món chín duy nhất bị bố vớt rồi còn đâu…
Lâm Triều Tịch bấm bụng nghĩ.
Lục Chí Hạo chỉ vào bát Lão Lâm: “Sư phụ, thịt…”
“Thịt vất vả ướp từ hôm qua đấy.” Lão Lâm lại gặp một miếng nữa: “May mà nhớ ra gắp trước, tí thì bị mấy đứa ăn mất.”
Nói xong lại thổi phù phù bỏ vào miệng, hết hết sức khoái chí.
Bên dưới bàn đá, Hoa Quyển lén nhét hộp thịt bò ngâm tương vào tay cô, ý là: Giấu đi đấy, ngàn vạn lần không được đưa sư phụ.
Lâm Triều Tịch nhận lấy, trịnh trọng gật đầu.
Bốn người họ chống cằm, vừa nhìn Lão Lâm đắc ý ăn thịt, vừa chờ nồi lẩu mở ra lần hai.
Lúc ấy, khoảng sân yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu trong trẻo.
Giữa bàn đá, cái nồi điện kêu rì rì, chiều tà bảng lảng, bầu trời chuyển sang màu xanh trầm lắng, khiến người ta cảm thấy như sương phủ mênh mang.
Năm người ngồi nhìn chằm chằm nồi lẩu như hổ đói rình mồi, dù mọi thứ dường như đang yên lặng song lại tươi vui sống động.
Hơi nước lục sục đập vào vung nồi, mở nắp ra, Lão Lâm trút một lượt thịt dê cuộn xuống.
Ông đậy vung lại, nhìn quanh một vòng, cảm thấy nên nói gì đó: “Hôm nay cũng không dễ dàng gì, mọi người ngồi xuống cùng nhau, chào đón Bùi Chi…”
Chắc là bị bản tin Đại hội Đại biểu lần thứ XX tẩy não, Lão Lâm nói đến đây là mắc kẹt.
“Mọi người hiểu là được, cho một tràng pháo tay hoan nghênh Bùi Chi nào.”
“Bộp bộp bộp.” Hoa Quyển và Lục Chí Hạo tốt bụng vỗ tay.
Lão Lâm lấy một chai Coca to từ gầm bàn, đưa xuống. Lâm Triều Tịch nhận lấy, một tay giữ nắp một tay ôm bình, xịt một cái, nắp chai mở ra.
“Để tớ rót cho.” Bùi Chi.
Lâm Triều Tịch nghe lời, đưa chai Coca cho cậu.
Bùi Chi đứng dậy.
Dù sao cũng đã ba năm không gặp, ý thức được anh Bùi rót Coca cho mình, Hoa Quyển và Lục Chí Hạo đều ngại ngùng, sôi nổi đứng lên bảo tự rót.
Nhân lúc ấy, Lão Lâm buông bát, xoẹt một cái mở vung nồi lẩu.
Kể thì chậm mà thực tế thì nhanh, Lâm Triều Tịch biết ngay không dưng Lão Lâm lại đọc diễn văn, chắc chắn có âm mưu, cô nắm chặt đũa, nhanh tay vơ một vòng vượt mặt Lão Lâm, cuốn đi hết phân nửa số thịt dê trong nồi.
Nồi lẩu bốc hơi ùng ục, ba cậu con trai còn đang mải tranh nhau rót Coca kinh ngạc.
Cô chấm thịt dê vào gia vị: “Đồng chí Lâm rắp tâm bất lương, bị tớ phát hiện sớm, tớ giúp các cậu bảo vệ thịt dê rồi đây.”
Lục Chí Hạo chớp chớp mắt, hơi hoài nghi nhân sinh.
Lâm Triều Tịch cười, đặt thịt dê đã chấm trước mặt bọn họ.
Hoa Quyển: “Từ chối, tớ không ăn thịt dê đã chấm.”
Lục Chí Hạo: “Tớ cũng thế.”
Lâm Triều Tịch…
Sau một vòng làm ấm bụng, cuối cùng mọi người cũng hiểu sự thật tàn khốc “trên bàn ăn không có tình huynh đệ”.
Thịt dê nhanh chóng hết veo, viên xiên và thanh cua biến thành đắt sô hàng đầu, chỉ một lúc mà đũa tre bay tán loạn trên nồi lẩu, rối tung cả lên.
“Của tớ của tớ của tớ.” Lâm Triều Tịch kêu.
“Lão Lục cậu đừng có tranh viên bò với tớ nữa, ban nãy cậu đã ăn một viên rồi!”
“Kính già, phải biết kính trọng người già!” Lão Lâm vừa kêu dứt lời thì bị hớt mất một thanh cua sắp tới tay, há hốc kinh hãi.
Ông đập đũa đánh cái cạch, nhưng…
“Ai muốn cải thảo?” Hoa Quyển hỏi.
“Đây!” Lâm Triều Tịch đưa bát sang.
Lục Chí Hạo hú Bùi Chi nhanh chóng vớt chỗ thịt vụn bị đun quá lâu, ai cũng sục sôi cắm đầu ăn, không hơi sức đâu mà để ý Lão Lâm.
Lão Lâm tức đến nỗi thổi râu trừng mắt, đứng lên đi thẳng vào bếp.
Bốn bọn họ không ai đuổi theo, một lát sau, Bùi Chi đột nhiên nói: “Sư phụ…”
“Cứ kệ đi, nhân lúc sư phụ không ở đây, phải ăn hết thịt, nhanh lên.” Lục Chí Hạo đại nghịch bất đạo mà nói
“Không còn thịt, bị cầm đi hết rồi.” Bùi Chi nói, chỉ vào cái giá trống không.
“Bố, bố lại thế!” Lâm Triều Tịch gào.
Cuối cùng bọn họ ngàn thỉnh vạn cầu, Lão Lâm mới chịu mở cửa, cầm thịt đi ra, còn cầm một cái ống trúc chẳng biết moi đâu ra.
Có ống trúc trong tay, Lão Lâm tranh thịt đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mức một muôi thịt to vào bát.
Bàn đá lại chìm vào yên tĩnh.
Lâm Triều Tịch: “Bố?”
“Làm sao?”
“Bố vớt nguyên một muôi, không định chia cho bọn con một ít ạ.”
“Cái này bố mua.” Lão Lâm hớn hở giơ lên: “Lịch sử tiến hóa của nhân loại cũng chính là lịch sử sử dụng công cụ này, mấy đứa nhìn vào có thấy dào dạt văn minh không?”
Bốn bọn họ liếc nhau, chỉ cảm thấy dạt dào đói khát.
Lần mở nồi tiếp theo, trong khoảnh khắc Lão Lâm thọc ống trúc vào, Lâm Triều Tịch nhanh tay chặn đứng.
Hoa Quyển và Lục Chí Hạo bắt đầu điên cuồng xuất đũa vớt đồ, món tôm ngon nhất nồi bị vớt sạch sau năm giây.
Lão Lâm không động đậy được, không khỏi gào lên: “Nghiệt tử.”
“Bùi Chi.” Lão Lâm nhìn về phía môn sinh giỏi nhất của mình: “Sư phụ đối đãi cháu không tệ đúng không, xuất ngoại về rồi thì phải nghiêm túc nghiên cứu học tập theo lời sư phụ dạy chứ nhỉ?”
Bùi Chi yên lặng ra đũa, đôi đũa âm thầm thò vào nồi của Lão Lâm bị cậu đè lại.
“Nghiệt đồ!” Lão Lâm chán nản.
Thế là trong khí thế ngươi tranh ta đoạt, các món thịt bị vét sạch thành công.
Đ ĩa cánh gà cuối cùng quay cuồng trong nồi, màu trắng màu đỏ đối lập nhau.
“Mấy đứa tranh giành thế này có thấy vô nghĩa không?” Lão Lâm nói: “Hay là mình chơi vài câu đố vui, chú ra đề, đứa nào trả lời được trước thì ăn?”
“Thế thì người ra đề không được ăn…” Lâm Triều Tịch cắn miếng nấm, thầm nghĩ đời nào mà đồng chí Lâm lại đào hố tự chôn như thế bao giờ.
“Thế thì nghỉ.” Lão Lâm lật lọng.
“Hay chơi oẳn tù tì?” Hoa Quyển đề nghị.
“Ai thèm chơi với cậu.” Lục Chí Hạo gạt ngay.
“Xì dzách?” Lâm Triều Tịch hỏi.
Còn chưa dứt lời, bọn họ đồng thời quay sang nhìn Bùi Chi, bao gồm cả Lão Lâm.
“Sao thế.” Bùi Chi khó hiểu,
Nhìn Bùi Chi, cả bốn người lại vung đũa, quyết định bỏ cuộc.
Trời đã tối hắn, chỉ còn bóng đèn vàng dưới giàn nho chiếu sáng khoảng sân nhỏ.
Nồi lẩu nghi ngút khói, mang theo mùi cay nồng, giây phút mở vung, năm đôi đũa đồng thời ập vào.
Lâm Triều Tịch ăn mà đầm đìa mồ hôi, trong khoảnh khắc, cô hít nước mũi, bỗng nhiên khựng lại.
Lão Lâm hạ đũa như bay, lấy một địch ba, Lục Chí Hạo Hoa Quyển tận dụng triệt để, Bùi Chi gắp đâu chuẩn đó.
Đây là người nhà của cô, bạn bè của cô, người cô đã thích rất lâu…
Nếu không có sự quay lại này, cô sẽ không biết trước kia mình từng bỏ lỡ những người bạn thú vị nhường ấy.
Hoặc là đổi cách nói khác, cuộc đời thực sự đầy rẫy khả năng vô hạn; và người đang tiến lên phía trước là bạn, vì không nhìn rõ tương lai nên luôn tưởng rằng những khả năng ấy sẽ không bao giờ rơi xuống đầu mình.
Nhưng thực ra chúng vẫn luôn tồn tại.
Lão Lâm mỉm cười: “Cái cánh gà cuối cùng rồi, mấy đứa có thấy nên tôn sư trọng đạo một chút không?”
“Không~ạ~” Bọn họ dài giọng, nhất loạt đồng thanh.