Edit: Thỏ TK
Kỳ nghỉ tháng nhanh chóng qua đi. Hoành Á nghênh đón một hạng mục mới của một tập đoàn Tây Âu có tiếng. Đúng ra Trịnh Hằng còn có một chuyến xuất ngoại nữa nhưng Lục Ninh Cảnh lại sắp sinh nên kế hoạch này cứ mãi bị delay. Ngày tháng , bên đối phương sẽ phái một đội ngũ tinh anh đến, người đứng thứ hai bên đó sẽ đích thân dẫn đoàn, kỳ hạn một tuần.
Trịnh Hằng mấy ngày nay đều dồn phần lớn tinh lực vào chuyện này, vì để tránh bất trắc, hắn đã thương lượng qua với Lục Ninh Cảnh, quyết định đưa cậu về ở tại nhà hắn, như vậy sẽ có người chăm sóc cho, chuyện như vậy, ai cũng không thể bảo đảm sẽ không có “vạn nhất”.
Ban đầu, Trịnh Hằng vì sợ cậu nhìn thấy Trịnh Vân Phàm sẽ không thoải mái nên muốn dọn sang một phòng trống khác để cậu ở rồi mời người qua chăm sóc. Lục Ninh Cảnh lại cảm thấy không cần thiết, cậu ngược lại là đã quyết định sẽ chung sống với Trịnh Hằng, sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt với Trịnh Vân Phàm. Nếu chuyện lớn kia mà Trịnh Vân Phàm còn có thể tiếp nhận được thì cậu đâu có lý do gì để tránh mặt, chẳng hoá lại làm kiêu.
“A…” Lục Ninh Cảnh khẽ kêu một tiếng, bởi vì bụng đau nhức mà giật mình tỉnh dậy. Rèm cửa che đi ánh nắng ban mai bên ngoài nhưng vẫn lọt vào trong phòng vài tia nắng, đủ để cậu biết rằng trời đã sáng.
“Làm em tỉnh à?” Trịnh Hằng vừa mới mặc quần áo thì thấy cậu tỉnh lại, ở trên cái trán nhợt nhạt của cậu mà in lên một nụ hôn.
“Không, ” Lục Ninh Cảnh thấy hắn đã mặc quần áo xong, một bộ chuẩn bị ra khỏi cửa, “Mấy giờ rồi?”
“Mới hơn giờ thôi, ngủ thêm đi.” Trịnh Hằng giúp cậu kéo chăn.
“Sớm như vậy.”
“Bên công ty hôm nay có một buổi họp quan trọng, nhất định phải đến sớm một chút, ” ngày hôm nay hai bên mở hội nghị công tác, đề tài thảo luận chính là chuyện phương diện hợp tác song phương, “Em nhớ phải ăn sáng đấy.”
“Ừm, ” Lục Ninh Cảnh vỗ vỗ cánh tay của hắn, “Đi đi.”
Trịnh Hằng đến công ty, tâm lý nhưng dù sao có chút không yên ổn. Hạng mục này tuy rằng bây giờ mới chính thức bắt đầu nhưng hai bên đã giao lưu qua lại từ trước, hẳn là vạn vô nhất thất, mà trong lòng hắn thế nhưng có chút không yên, Trịnh Hằng có bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, tuổi tác càng lớn, trái lại càng lo được lo mất.
Chờ Trịnh Hằng đi rồi, Lục Ninh Cảnh liền ngủ thiếp đi, mãi cho đến hơn chín giờ mới dậy ăn điểm tâm. Cậu gần đây buồn ngủ kinh khủng, mỗi ngày dường như đều có cảm giác ngủ không đủ.
Lúc thức dậy, bụng có chút ẩn ẩn khó chịu, cậu tưởng là do bụng quá nặng nên cũng không để trong lòng. Dưới lầu, bà Vương đang ngồi trên ghế khâu quần áo. Lục Ninh Cảnh lại cảm thấy kỳ, bà Vương dù là người làm nhưng ở Trịnh gia đã lâu như vậy, địa vị hẳn rất cao, Trịnh Hằng cũng rất tôn trọng bà, trả lương cho bà cũng rất hậu hĩnh, thế nhưng tại sao bà vẫn sinh hoạt đơn giản như vậy, thậm chí làm những công việc may và này?
Bà Vương thấy Lục Ninh Cảnh xuống lầu, buông mọi việc trong tay xuống, cười hỏi: “Ngủ có ngon không?”
Bà Vương đối xử Lục Ninh Cảnh với không khác gì như với con trai mình. Từ khi cậu chuyển đến, từ việc nhỏ đến lớn bà đều lo hết cho cậu khiến Ninh Cảnh đặc biệt ấm lòng, ấn tượng với bà cũng cực kỳ tốt, mặt lộ nụ cười: “Ngủ ngon vô cùng.”
“Vậy thì tốt, tôi còn lo cậu sẽ không ngủ được, ” cách ngày sinh còn ngày, rất nhiều phụ nữ mang thai lần đầu đến ngày này sẽ có chút nóng nảy bất an, ăn không ngon, ngủ không yên là chuyện bình thường. Lục Ninh Cảnh hiển nhiên cũng xuất hiện tình huống như thế, chỉ là không ảnh hưởng đến giấc ngủ nên bà cũng yên tâm, “Ăn sáng trước đã, để tôi mang xuống bếp hâm nóng lại.”
Lục Ninh Cảnh gật đầu: “Được, cảm ơn bà.”
Ăn xong bữa sáng, Lục Ninh Cảnh từ trong phòng ăn đi ra, thấy bà Vương vẫn còn ngồi kia may vá, có chút ngạc nhiên mà đi tới xem, phát hiện bà đang khâu một cái chăn nhỏ màu xanh lam, bông đã được nhét vào, coi bộ sắp làm xong rồi. Nhìn cái chăn kia còn rất mới, không giống như được làm từ đồ dùng cũ.
“Bà Vương, bà đang làm gì thế?” Nhìn cây kim trong tay bà Vương linh hoạt xoay chuyển trên tấm vải xanh nhạt, Lục Ninh Cảnh không nhịn được mở miệng hỏi.
“Làm cái chăn cho thằng nhóc này, ” bà Vương chỉ chỉ bụng của cậu, nói, “Đứa nhỏ vừa mới ra đời không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh, muốn làm cho nó một cái giường đệm.”
Lại là chuẩn bị cho đứa con trong bụng cậu, Lục Ninh Cảnh quả thực thụ sủng nhược kinh. Cậu biết bà Vương quả thực để ý đứa bé này, “Chỉ cần ra ngoài mua là được rồi, không cần phải phiền toái như vậy.”
“Tự mình làm, như vậy mới ấm được, hơn nữa tôi cũng rảnh, ” bà Vương thấy cậu đang đỡ bụng thì vội tránh sang bên cạnh, “Đừng đứng, ngồi xuống đi.”
Lục Ninh Cảnh lắc đầu: “Không ngồi, cháu muốn ra sân một chút cho tiêu cơm.”
Bà Vương cũng biết cậu ở nhà một mình buồn chán, bên ngoài ra hoa viên của nhà, không cần lo sẽ có người ngoài: “Vậy tôi gọi người đi với cậu.”
“Không cần đâu, cháu muốn đi một mình.”
“Cũng được, ” bà Vương cũng không miễn cưỡng, “Chú ý dưới chân, đừng đi quá xa, nhớ mang điện thoại di động theo.”
Bình thường bởi vì lo lắng sẽ nhiễm phóng xạ nên không mang điện thoại, nhưng một mình cậu đi ra ngoài, bà Vương sẽ dặn cậu mang theo, chuyện như vậy, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
“Được.”
Ngày hôm nay bên ngoài không có mặt trời, Lục Ninh Cảnh thuận một đường chậm rãi đi tới, cũng không cảm thấy quá nóng, ngược lại từng trận gió mát thổi qua, vô cùng thoải mái.
Cậu khi trước giấu mình trong căn phòng nhỏ, mỗi ngày chỉ hy vọng trời nhanh tối để được mặc quần áo rộng rãi xuống lầu tản bộ. Đến nơi này thì thư thái hơn nhiều, hoa viên của nhà Trịnh Hằng cũng không nhỏ, loanh quanh một vòng cũng mất khá nhiều thời gian.
Đi một hồi lâu, Lục Ninh Cảnh nhìn thấy cái ghế đá. Đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ chân, vừa đặt mông xuống thì từ bụng truyền tới một trận đau kịch liệt, làm cho cậu đau đến nhíu mày, ngồi xuống rồi thì không đứng dậy nổi.
Đau đớn ấy đến không hề có điềm báo trước, khiến Lục Ninh Cảnh không ứng phó kịp, cảm giác đau đớn xa lạ làm cho cậu một trận hồi hộp.
Đây chẳng lẽ là, là muốn sinh?
Nhưng cách ngày dự đoán sinh còn gần một tháng nữa, hơn nữa bác sĩ nói tiền sản sẽ xuất hiện dấu hiệu. Bất ngờ như vậy làm cho Lục Ninh Cảnh đần người một hồi, mãi mới nhớ ra, tay run run móc điện thoại ra gọi cho bà Vương…
“Trịnh tổng…” trợ lý Trần nhẹ nhàng khều cánh tay Trịnh Hằng, công việc quan trọng như vậy mà hắn dám thất thần, quả thực khó mà tin nổi, hắn ta theo Trịnh Hằng lâu như vậy, xưa nay chưa từng gặp qua việc này.
Tuy rằng hội nghị này rất quan trọng nhưng Trịnh Hằng lại không thể tập trung nổi. Trong lòng hắn cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt, quả thực muốn đứng ngồi không yên, cái cảm giác này quá kỳ quái, hắn cảm thấy nhất định là bên kia Lục Ninh Cảnh có chuyện, liền nhỏ giọng nói với trợ lý Trần: “Nơi này cậu ứng phó, tôi đi ra ngoài một chút.”
Trịnh Hằng đi tới hành lang, lấy điện thoại di động ra định gọi cho Lục Ninh Cảnh đánh tới, nhưng nghĩ tới Lục Ninh Cảnh không mang điện thoại, liền gọi cho bà Vương. Điện thoại mới kết nối liền được nhận, truyền đến âm thanh vội vàng của bà Vương, “Tiên sinh, Lục tiên sinh hình như sắp sinh.”
Bà Vương khi xảy ra chuyện thì định gọi cho Trịnh Hằng nhưng Lục Ninh Cảnh lại nhịn đau ngăn lại, bởi vì sáng nay y nói có một buổi họp rất quan trọng, Lục Ninh Cảnh cũng làm nghiệp vụ, biết được tầm quan trọng của buổi hội nghị này, cho nên tuy rằng vào lúc này, Trịnh Hằng là người duy nhất mà cậu muốn gặp nhất nhưng vẫn là cắn răng để bà Vương cùng tài xế đưa cậu đến bệnh viện.
Trịnh Hằng cơ hồ là chạy như bay vào bệnh viện, còn thiếu chút nữa đã vượt đèn đỏ, may mà vào lúc này không phải lúc đi làm, đường không tắc. Chờ tới lúc hắn chạy tới bệnh viện, Lục Ninh Cảnh bọn họ cũng vừa mới đến.
“Em sao rồi?” Trịnh Hằng nắm bàn tay bởi vì đau mà lạnh lẽo của Lục Ninh Cảnh, cảm thấy được bản thân chưa từng có luống cuống như vậy.
“Đau.” Lục Ninh Cảnh khó chịu nhăn lông mày. Cảm giác lúc này khác hẳn với khi đau dạ dày, khổ sở và mệt nhọc, vừa nãy còn cảm thấy chính mình rất kiên cường, một khắc kia nhìn thấy Trịnh Hằng cái gì đó đều sụp đổ, tóm chặt lấy tay hắn như đó cái phao cứu mạng duy nhất.
“Không có chuyện gì, có anh ở đây.”
Trịnh Hằng nắm chặt tay cậu, cũng không quan tâm xung quanh, cực độ cưng chiều mà hôn lên tay cậu, lại nghe thấy Lục Ninh Cảnh hỏi, “Hạng mục như thế nào?”
Đến lúc thế này rồi mà vẫn còn nghĩ đến hạng mục công ty hắn, Trịnh Hằng vừa buồn cười vừa đau lòng, làm tiêu thụ về phương diện này đều có bệnh chung, an ủi: “Yên tâm đi, bên Kiều Xuân đã lo ổn thoả, sẽ không có gì ảnh hưởng đến.”
Lục Ninh Cảnh lúc này mới yên tâm lại, Trịnh Hằng lại hỏi bác sĩ, “Bác sĩ Lý, hiện tại thế nào?”
“Đứa bé chỉ sợ là muốn ra sớm, ” bác sĩ Lý cũng sốt ruột, mặc dù đã làm xong tất cả chuẩn bị, nhưng đứa bé này tới có chút đột nhiên, y và mọi người đều không ứng phó kịp, “Trịnh tiên sinh, nếu như mọi người vẫn quyết định sinh mổ, chúng tôi lập tức sẽ an bài.”
“Ninh Cảnh…” Trịnh Hằng nhìn Lục Ninh Cảnh, muốn cậu quyết định, bởi vì các chỉ số của đứa bé đều rất bình thường, hơn nữa đứa bé cũng đã đủ tuần, không tính là đẻ non, bất kể là sinh mổ hay đẻ tự nhiên đều không có vấn đề gì.
“Mổ, mổ đi.”
Lúc Khâu Tử Hiên biết tin phóng đến thì Lục Ninh Cảnh đã vào phòng mổ. Bên bệnh viện này Trịnh Hằng đã thông báo, xuất hiện ở nơi này toàn bộ đều là người hắn tin cẩn, cho nên Khâu Tử Hiên đến đây cũng không cần lo lắng bị nhận ra.
Trịnh Hằng đang ngồi ở bên ngoài hành lang, hắn vốn là muốn đi vào trong nhưng Lục Ninh Cảnh không chịu, nói bộ dáng khó nhìn như vậy không muốn để cho hắn nhìn thấy. Vào lúc này, Lục Ninh Cảnh có muốn mặt trăng bầu trời thì hắn cũng hái xuống cho cậu, đương nhiên sao dám trái lệnh.
“Sao rồi?” Khâu Tử Hiên nhìn cửa phòng mổ đóng chặt, hỏi.
“Sinh mổ, sẽ không có vấn đề gì lớn.” Trịnh Hằng nói.
Khâu Tử Hiên nhìn hắn nắm chặt nắm đấm, biết ngoài mặt Trịnh Hằng bình tĩnh như vậy thôi, kỳ thực so với bất luận người nào, hắn mới là người căng thẳng nhất, hắn ta vỗ vai an ủi: “Yên tâm đi.”
Hai nam nhân đồng thời ngồi xuống chờ, giữa hai người không hề có bất kỳ ngôn ngữ nào nhưng trong thâm tâm đều cùng hướng về một người. Thời gian sinh mổ so với sinh đẻ ngắn hơn rất nhiều, hơn nữa quá trình của Lục Ninh Cảnh phi thường thuận lợi, chưa từng xuất hiện tình huống xuất huyết nhiều, mới một canh giờ lẻ phút, trong phòng mổ liền truyền đến một trận tiếng khóc to rõ.
Đi ra!
Hai người đồng thời đứng lên, không bao lâu, cửa phòng giải phẫu mở ra, y tá ôm đứa bé bước ra, “Chúc mừng Trịnh tiên sinh, là con trai, cân , rất khỏe mạnh.”
Y tá cười híp mắt nói, “Sinh vào ngày tháng , thực sự rất đẹp.”
Trịnh Hằng đâu còn tâm tình để nghe y tá nói, hắn chỉ nhìn thấy cửa phòng mổ một lần nữa đóng lại, vẫn chưa thấy người đi ra. Trịnh Hằng ngay cả tâm trạng nhìn con trai cũng đều không có, hỏi y tá: “Người đâu?”
“Sản phụ.. Phu còn đang khâu chỉ, chờ một chút liền ra, cả hai đều bình an, Trịnh tiên sinh yên tâm đi.” Y tá nói, hai chữ “sản phu” nói thế nào cũng đều kỳ là.
“Tôi có thể vào không?” Trịnh Hằng thực sự không kịp đợi, hắn đời này lớn nhất kiên trì đều tiêu hao hết ở lần này.
“Xin lỗi tiên sinh, phòng mổ cần phải giữ vô khuẩn, ngài không thể đi vào, sản…phu không có việc gì, ngài yên tâm đi.”
“Vậy, ngồi xuống chờ đi, ” Khâu Tử Hiên ngược lại coi như bình tĩnh, “Chúng ta đi nhìn đứa bé.”
Hài tử mặc dù không đợi đủ tháng nhưng cũng không tính là nhỏ, chỉ là một đứa bé hồng hồng nhiều nếp nhăn thực sự không dễ nhìn. Trịnh Hằng liếc nhìn, mũi là mũi, mắt là mắt, chả khác gì mấy đứa trẻ khác, hơn nữa tiếng khóc vừa to rõ cũng chứng minh đứa bé phát triển bình thường, cũng yên lòng, tâm lý còn đang dán vào người đang ở trong kia hệ.
Lại qua gần nửa canh giờ, Lục Ninh Cảnh mới được đẩy ra. Cậu bây giờ sau khi gây mê thì đã tỉnh rồi, trên bụng còn vết mổ, nói không đau chính là gạt người, bất quá cơn đau này nằm trong phạm vi nhận thức của cậu, không giống loại đau đớn xa lạ khi nãy. Lúc đi ra còn cười suy nhược với Trịnh Hằng, câu nói đầu tiên là: “Thằng nhãi con kia thật xấu.”
Trịnh Hằng bật cười, nhìn cậu bộ dáng hoàn hoả, thần kinh căng thẳng buông ra, sờ sờ trán của cậu: “Sau đó lớn sẽ không xấu, trẻ con vừa ra đời đều như vậy, khổ cực em rồi.”
Xác thực rất khổ cực, Lục Ninh Cảnh cảm thấy trải nghiệm như thế này cậu không muốn lại có thêm lần thứ hai, laaại cảm thấy mí mắt bắt đầu nặng, “Em hơi mệt.”
“Ngủ trước đi, anh ở đây rồi.”
“Ừm…”
Không lâu sau Lục Ninh Cảnh liền ngủ, Trịnh Hằng ở bên cạnh trông cậu, đợi đến khi cậu ngủ say, mới cầm điện thoại di động lên nhẹ nhàng đi ra bên ngoài, hắn còn muốn báo bình an cho nhà bên kia.
Cha mẹ Trịnh Hằng đã chuẩn bị trở về nước. Vốn là bọn họ còn muốn nghênh đón đứa cháu này, kết quả tôn tử không đợi kịp đã ra trước. Nghe nói lớn nhỏ đều bình an thì bọn họ cũng an tâm, mẹ Trịnh Hằng còn đặc biệt dặn dò Trịnh Hằng vài điều cần chú ý, sau đó mới cúp điện thoại.
Trịnh Hằng suy nghĩ một chút, vẫn là gọi cho chú Lục Ninh Cảnh thông báo, nói cho y biết chuyện này.
Khâu Tử Hiên bởi vì thân phận không tiện, nhìn qua đứa chái, rồi xa xa mà liếc nhìn Lục Ninh Cảnh, biết cả hai đều không có chuyện gì thì đi trước.
Lục Ninh Cảnh sau khi tỉnh lại, y tá liền đem đứa nhỏ cho cậu xem. Lục Ninh Cảnh trên bụng đau, nhìn lại thằng bé lần thứ hai, vẫn là không nhịn được ghét bỏ. Cậu và Trịnh Hằng cũng không tính là khó coi, thậm chí có thể nói là tiêu chuẩn suất ca, vì sao lại sinh ra đứa xấu như thế này!
“Cậu a, làm gì có ai vừa sinh ra đã ghét bỏ con mình, ” bà Vương ngược lại thật cao hứng, ôm đứa nhỏ không nỡ buông tay, “Tôi tại sao càng nhìn càng thấy đáng yêu.”
Lục Ninh Cảnh lén lút bĩu môi.
Trịnh Vân Phàm sau khi biết tin cũng hiếu kì chạy tới xem, thấy thằng em sinh ra không phải quái vật ba đầu sáu tay mới yên tâm. Cậu ta thật lo sẽ xuất hiện một con quái vật a, thậm chí còn nằm mơ mỗi tối quái vật con duỗi móng tay đòi ôm anh nó, thật đáng sợ.
Bà Vương thấy cậu ta vây quanh, dùng ngón tay định đùa nghịch đôi mắt chưa mở của đức bé, bộ dáng muốn rồi lại không, bà cười nói: “Con có muốn ôm nó?”
“Con, con, con, con không được, ” Trịnh Vân Phàm vội vã xua tay, đứa bé nhỏ quá, cậu ta chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm đau nó, “Để, để sau đi.”
“Không có chuyện gì, thử xem.”
Bà Vương cẩn thận đem đứa nhỏ cho Trịnh Vân Phàm. Trịnh Vân Phàm cả người đều cứng ngắc, theo lời bà Vương mà máy móc đỡ đầu, ôm mông thằng bé, tay chân cứng đờ như tượng gỗ, không dám làm một cử động nào.
“Ai, chính là như vậy, ” bà Vương nhìn cậu ta, hài lòng nói, “Đi quanh xem nào.”
“Bà Vương, bỏ qua cho con đi.” Trịnh Vân Phàm vẻ mặt đưa đám nói, cậu ta thực sự sẽ run run mà ném đi mất.
Bà Vương nhìn cậu ta dáng vẻ như đang đang đối đầu với đại địch, cười ha ha đem đứa nhỏ ôm lại. Trịnh Hằng hết sức vô tránh nhiệm với con vừa lau người cho Lục Ninh Cảnh xong, vừa vặn đi ra ngoài rót nước liền thấy cảnh này. Hắn lo nhất chính là Trịnh Vân Phàm và Lục Ninh Cảnh với đứa bé sẽ khó ở chung, chỉ là thấy Trịnh Vân Phàm cũng không bài xích đứa em này, thậm chí còn rất yêu thích, tâm lý rất vui mừng.
Lục Tự Minh bên kia sau khi nhận được tin từ Trịnh Hằng, lập tức gọi điện thoại lại đây hỏi, biết được tình huống ở bên này cũng buông lỏng. Y hiện tại còn đang có việc nên không thể tới được, phải đợi đến tối mới qua.
Ngày thứ Sáu Lục Ninh Cảnh liền có thể xuất viện.
Cho dù là nam nhân, cũng phải ở cữ, trong thời điểm đó mà mắc bệnh thì thật không dễ xử lí. Lục Ninh Cảnh vốn cho là sinh xong có thể được giải phóng, nhưng cậu phát hiện mình đã sai rồi, đây mới chỉ là bắt đầu.
“Rốt cục đã ra dáng con trai cháu.” Lục Ninh Cảnh nhìn bà Vương thuần thay tã cho nhãi con, đâm đâm mặt của nó. Ngày đó khi sinh ra, thằng nhóc này thật xấu, mới qua vài ngày như vậy đã lớn hơn, cuối cùng không còn nhăn nheo như trước, đã có bộ dáng của một thằng nhóc con.
Tuy rằng vẫn là xấu.
“Cậu ôm một cái?” Mấy ngày trước Lục Ninh Cảnh trên người có vết thương, sợ quá dùng sẽ nứt ra, con trai cậu vẫn chỉ dám nhìn chứ không ôm, hiện tại vết thương đã khép lại, cũng không làm sao nữa, bà Vương liền để cho cậu ôm.
“Cháu cháu cháu, ” Lục Ninh Cảnh cứng ngắc y đúc Trịnh Vân Phàm, “Sẽ làm hỏng nó mất.”
“Ở trong bụng thì sao không thấy cậu làm hỏng, để tôi dạy cậu.”
Bà Vương cầm tay dạy Lục Ninh Cảnh ôm con, sau đó liền buông tay đưa đứa nhỏ cho cậu. Bọn họ cũng không thuê bảo mẫu, tuy Trịnh Hằng có ý mướn người, hai người đàn ông bọn họ sẽ không mang con theo, bà Vương lại nói có thể trông giúp, không cần thuê người, hơn nữa Trịnh Hằng ban ngày còn phải đi làm, buổi tối trở về mà ở cùng con mà lại để bảo mẫu ngủ cùng, quan hệ cha con sẽ không gắn bó.
Trịnh Hằng nghĩ đến Trịnh Vân Phàm, giữa hai cha con bởi vì thiếu tiếp xúc mà trở nên xa lạ, cũng là chấp nhận lời giải thích của bà Vương, ban ngày để bà và Lục Ninh Cảnh ở nhà trông, buổi tối hai người bọn họ trông.
Ác mộng liền như vậy mà bắt đầu.
Lúc còn đang mang thai, Lục Ninh Cảnh cảm thấy tên nhóc con này thật nghịch ngợm, trời vừa tối liền đặc biệt hăng hái, ban ngày đều là yên lặng không nhúc nhích, cậu cho là sau khi sinh là tốt rồi, ai biết được nó lại mang cả cái tật xấu này đẻ ra luôn.
Nhãi con buổi chiều lần đầu tiên ngủ cùng bọn họ, suýt chút nữa đem hai tên đàn ông bức điên rồi.
.