Lúc Lục Khai Hoàn cùng Mạnh Sênh đi ra từ trong nhà của Phương Ngọc Sinh đã là nửa đêm, người đi đường rất ít, thường thường có tiếng mèo kêu từ trong ngõ nhỏ truyền đến
"Không nghĩ đến, Phương tiên sinh quả thật là một người có tài trong chuyện làm ăn, tửu lâu kia mới chỉ khai trương chưa đến một tháng, vậy mà tiền kiếm được đã hơn nửa tiền vốn" Mạnh Sênh cố hết sức đỡ lấy Lục Khai Hoàn đang say khướt, ngữ khí của y vô cùng mềm nhẹ "Tuy rượu có ngon, nhưng điện hạ cũng uống nhiều quá rồi"
"Đã nói, khi không có người ngoài, thì ngươi có thể gọi tên tự của ta mà" Lục Khai Hoàn dựa lên người Mạnh Sênh, trong mũi hắn tràn ngập mùi hương cơ thể của y "Nếu như vì quên mất tên của ta gọi là gì, thì ngươi cũng có thể gọi hai từ phu quân thay thế đi"
Mạnh Sênh thiếu điều muốn ngã, y hơi loạng choạng, sau đó mới đáp "Ta...!ta nhớ rõ, là Tử Chân"
"Ân, thật ngoan" Lục Khai Hoàn cười thật tươi, hắn đưa tay khẽ véo trên gò má y "Quả nhiên tiểu Sênh nhi chỉ thích ăn cứng a"
Mạnh Sênh nghe hắn nói đến đỏ bừng cả gương mặt, y cắn môi, đẩy đi người đang dựa trên thân, bước nhanh hai bước
"Nếu như người đã thanh tỉnh, chỉ muốn giả vờ để bắt nạt ta, vậy người cứ tự mình đi thôi"
"Ây, đừng mà, đừng mà, ngươi đừng giận, hay để ta hái hoa cho ngươi nha"
Nói rồi, hắn đi đến bên một gốc đào, hai ba bước đã trèo lên chỗ cao nhất, ngắt lấy đóa hoa đào đang nở rộ đẹp nhất.
Dưới ánh sáng nhu hòa của ánh trăng đêm, Lục Khai Hoàn cúi mặt mỉm cười, gương mặt cũng dịu dàng như ánh trăng, Mạnh Sênh ngẩng đầu nhìn, nhìn đến khóe miệng không kiềm nổi mà cong lên
Dù cho y biết hắn chỉ đang say, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, bức tường băng bao quanh trái tim của y, đã bị Lục Khai Hoàn dùng nước ấm mùa xuân làm cho tan chảy
Lục Khai Hoàn từ trên cây nhảy xuống, chỉ mất vài bước đã đi đến bên Mạnh Sênh, đem đóa hoa cài lên tóc đen nhánh của Mạnh Sênh....!Nhất thời, bóng hình hai kiếp khẽ trùng điệp lên nhau, khiến hắn sững sờ, vô thức rơi xuống giọt nước mắt
"Thật lâu trước kia, ta vẫn luôn muốn làm như vậy, cho nên ta đã trồng rất nhiều hoa đào ngươi thích ở trong sân, nhưng hoa mỗi năm đều nở, ngươi thì lại không thấy"
Mạnh Sênh nghe hắn nói sảng, y cũng không để tâm, đưa tay lau đi giọt lệ bên mắt hắn, sau đó khẽ sờ lên đóa hoa trên đầu "Đẹp không?"
"Đẹp lắm, cực kỳ đẹp" Lục Khai Hoàn vươn tay, ôm chặt lấy Mạnh Sênh "Sênh nhi, đời này, ngươi nhất định phải sống lâu trăm tuổi"
Đầu Mạnh Sênh dựa vào vai hắn, y nhẹ nhàng hỏi "Ta là một người không hoàn hảo, có đáng giá để người thích? Ta thật sự xứng với người sao? Sự yêu thích của người...!có thể kéo dài bao lâu?"
"Trừ ngươi ra, ta thật sự nghĩ không ra ai có thể xứng đáng để ta thích" Ngữ khí của Lục Khai Hoàn đột nhiên trở nên nghiêm túc "Về phần ngươi hỏi ta, sẽ yêu thích ngươi đến khi nào, đáp án ta cũng không biết, có thể là ngày mai, cũng có thể là năm sau – bởi vì chính ta cũng không biết bản thân có thể sống đến khi nào.
Mà ta, sẽ yêu ngươi đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, đến khi ta xuống hoàng tuyền, bước qua vong xuyên"
Được rồi
Mạnh Sênh tự nhủ
Có lời này của hắn, bất kể xuất phát từ chân tâm, hay chỉ là lời say nói bậy, như vậy cũng đủ
Mạnh Sênh yên lặng đáp lời Lục Khai Hoàn
Cho dù là hoàng tuyền vong xuyên, ta đều sẽ đi theo người
Đêm đó Lục Khai Hoàn say rượu, đến khuya mới chịu về phủ nghỉ ngơi, Mạnh Sênh vất vả dỗ người đi ngủ, sau lại rón rén về phòng cách vách của mình, đốt lên đèn dầu, ngắm nhìn đóa hoa trên đầu qua gương đồng
Y vừa nhìn, liền thẫn thờ hồi lâu, tuy cửa sổ không mở, nhưng y vẫn cảm nhận được từng đợt gió xuân xuyên qua hàng cây trong phủ, thổi đến bên người.
y không gỡ hoa xuống, chỉ lặng im mà ngắm nhìn, mãi đến khi nến cũng đã cháy hết, mới kéo y rời khỏi ý thức triền miên trong đêm
- ---------------------------------------------------
Hoàng đế không thích nhi tử quyền hạn lớn, càng không thích chỉ có một người chuyên quyền
Hắn quá hiểu hoàng đế, cũng hiểu được cách làm sắp tới của hoàng đế
Tháng năm, Nguyên Thái đế hạ chỉ, phong Lục Khai Hoàn làm Khác vương
Trên Phủ của Lục Khai Hoàn có thêm tấm bảng nền đen chữ vàng, Lục Khai Hoàn đứng ở cửa, dưới ánh nắng khắc nghiệt của mặt trời, nhìn ba chữ vàng "Khác Vương Phủ".
Hắn nheo đôi mắt, nở ra nụ cười trào phúng.
Dù thế nào, hoàng đế vẫn kiêng kị hắn, trong lòng vẫn ghi hận chuyện của Định Viễn hầu.
Cho dù đã phong hắn làm vương gia, nhưng vẫn phải đề thêm tự "Khác" vào đứng chung
Khác - ý chỉ làm việc kính cẩn, cũng quá thể hiện rõ hàm ý ban tự cho người khác biết
Đứng nhìn hồi lâu, hắn cảm thấy cũng đang làm chuyện vô nghĩa, nên đi vào gọi Mạnh Sênh ra, cùng hắn đi đến phủ thái tử nhìn Lục Hoán.
Lục Hoán vô cùng thân thiết với Lục Khai Hoàn, với Mạnh Sênh cũng ỷ lại, ba người đi đến tửu lâu ăn cơm, Lục Khai Hoàn cũng bảo tiểu nhị làm thêm đồ ăn nóng, để Lục Hoán mang về cho mẫu thân
Có Lục Khai Hoàn chăm sóc, người trong phủ thái tử cũng được trải qua ngày tháng bớt gian nan hơn.
Tuy rằng không còn cơm ăn áo đẹp, nhưng cuộc sống cũng như bách tính bình thường, xem như cũng là chuyện tốt.
Sau khi đưa Lục Hoán trở về, hắn liền lôi kéo Mạnh Sênh đi thăm thú các cửa hàng ngọc khí
Sinh thần Mạng Sênh sắp đến, hắn muốn đời này khắc cho y một chiếc ngọc bội hình hoa đào làm quà tặng
Trước hắn mua mấy loại ngọc thường thường về để luyện tập, khi đi đến tiệm ngọc khí đứng thứ của kính thành, hắn nhìn thấy một khối ngọc phù dung vô cùng tốt.
Chất lượng ngọc vô cùng tốt, xúc cảm ôn nhuận, không hề có lẫn tạp chất, dưới ánh sáng còn ẩn hiện đường vân màu hồng
Ngọc phù dung không hề hiếm thấy, cũng không phải vật gì quá quý giá.
Nhưng chất ngọc thượng thừa như vậy, thì đúng là hiếm gặp, Lục Khai Hoàn tỉ mỉ ngắm nhìn khối ngọc, chân như bị đóng đinh tại chỗ.
Chưởng quầy bên cạnh nhìn thấy, trong lòng liền biết hắn coi trọng khối ngọc này, trên mặt nở nụ cười đến gần
"Vị khách quan này thật có mắt nhìn, khối ngọc này cửa tiệm chúng ta mới lấy về bán, khối ngọc này..."
Lời còn chưa nói hết, một giọng nói giòn tan của thiếu nữ lại chen ngang
"Ngọc này ta đã muốn, bao nhiêu tiền?"
Lông mày Lục Khai Hoàn hơi nhíu, xoay người nhìn nữ tử vừa lên tiếng.
Nàng ta có đeo khăn che mặt, dáng người lại yểu điệu, tư thái tiểu thư nhà quan.
Lục Khai Hoàn hơi hoà hoãn ngữ khí, lên tiếng nói
"Vị cô nương này, vừa hay tại hạ cũng vừa ý với khối ngọc này, muốn mua nó để tặng cho một vị cố nhân, không biết cô nương có thể nhường cho tại hạ, bỏ đi sự yêu thích của bản thân?"
Nữ tử mặc váy vàng bị gió thổi nên hơi lảo đảo, khăn che cũng bị thổi rơi, đem gương mặt nàng triệt để phơi bày.
Khăn che vừa rơi, lộ ra gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ
Gương mặt này, phần xinh đẹp, phần anh khí
Quen thuộc là vì đây chính là hoàng hậu kiếp trước của hắn.
Còn xa lạ...!Chính là hắn đã quên mất đi gương mặt khi còn trẻ của nàng ta, lúc này gặp lại, trong lòng lại nảy sinh cảm giác
Lục Khai Hoàn bước đến, nhặt khăn che nằm ở dưới đất, trả lại cho Hà Như.
Lúc này, Hà Như nhìn rõ người thanh niên tuấn lãng trước mắt, tâm xuân của thiếu nữ, vào giờ khắc này đã nảy lên, còn chưa đợi Lục Khai Hoàn nói câu gì, nàng đã nhanh chóng đoạt lại khăn che, cúi đầu lặng lẽ đỏ mặt
"Nếu như cô nương yêu thích khối ngọc này, như vậy liền nhường cho cô nương"
Tâm tư của Lục Khai Hoàn đối với Hà Như lúc này vẫn mang theo cảm giác tôn trọng đối đãi, hắn nghĩ muốn nhường một bước, lại không ngờ rằng Hà Như đã đi trước một bước
"Không, không cần, ta không muốn nữa"
Dứt lời, nàng liền xoay người, nhanh chóng lên ngựa, nhất thời bên ngoài vang lên tiếng ngựa hí, sau đó là âm thanh nhỏ dần của chân ngựa.