Phong Liệt Diễm nhìn nam tử nhẹ nhàng trước mắt này, tuy rằng đang ở đây uống rượu cùng với hắn, nhưng lại có bộ dạng lạnh lùng từ chối tất cả mọi người, nếu như người tuyệt sắc như thế này là một cô nương thì thật tốt. Trời ơi! Hắn đang nghĩ vớ vẩn cái gì thế này? Phong Liệt Diễm âm thầm bĩu môi, rồi lại vì chính suy nghĩ trong lòng mình mà kích động không thôi, không kìm lòng được nhìn Lạc Tuyết thêm mấy lần.
Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt biến đổi thất thường của Phong Liệt Diễm, cảm thấy rùng mình, buột miệng nói ra: “Phong thiếu chủ hình như có tâm tư gì phải không?”
Phong Liệt Diễm im lặng rất lâu Lạc Tuyết đột nhiên hỏi như vậy, mà trong lòng lại rất kinh ngạc, hơi lúng túng, thu lại suy nghĩ của mình phục hồi sự bình tĩnh nở một nụ cười tự nhiên nói: “Không có điều gì cả, chỉ là cảm thấy Vân công tử tuy là một nam tử nhưng lại có một vẻ đẹp tuyệt trần kinh động lòng người, làm Phong mỗ có hơi thất thần mà thôi, đã khiến Vân công tử chê cười rồi!”
Lạc Tuyết mặc dù đã mặc nam trang được năm năm, nhưng chỉ sống quanh quẩn ở trong “Hồi hồn cốc”, chưa bao giờ tiếp xúc với người bên ngoài, cũng không biết rằng toàn thân nàng mặc y phục nam trang có thể khiến cho người ta nhìn ra sơ hở gì không, vì vậy vừa nghe Phong Liệt Diễm nói thế, trái lại cho là bản thân mình đã bị nghi ngờ rồi, hết sức kinh sợ, giận tái mặt nói: “Phong thiếu chủ yêu mến nên nói giỡn, xem Vân mỗ trở thành một cô nương sao?”
Phong Liệt Diễm đã đặt chân giang hồ nhiều năm, gia tộc nhiều thế hệ lấy buôn bán làm chủ, nhưng cũng dựa vào võ công gia truyền mà độc bá võ lâm, bản thân hắn mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng ở trong chốn võ lâm vang danh cực cao, gia thế, tướng mạo, nhân phẩm, võ công đều trở thành đối tượng truy đuổi của nữ nhi. Nhưng không biết tại sao hôm nay hắn nổi lên hứng thú với một vị công tử bị cụt mất một cánh tay, có thể là giữa cặp lông mày lạnh lùng kia lại mang theo một con ngươi trong suốt linh động chăng!
Bị Lạc Tuyết nói trúng tim đen, sắc mặt của Phong Liệt Diễm có chút đỏ lên, mà đáy lòng lại có cảm giác hơi thất vọng, cố ý tránh vấn đề đó nói: “Vân công tử dường như đã hiểu lầm, Phong mỗ làm sao lại nghĩ như vậy được? Phong mỗ chỉ là vì bản thân có thể kết bạn với Vân công tử nên rất vui vẻ mà thôi, nếu có gì đó hơi đường đột, Phong mỗ lấy cái này hướng Vân công tử xin lỗi!” Nói xong Phong Liệt Diễm cầm trong tay một ly rượu, một hơi cạn sạch.
Lạc Tuyết im lặng, sau khi uống xong ly rượu đã được rót đầy trước mặt, đứng dậy ôm quyền nói: “Vân mỗ trong người còn có chuyện quan trọng, hôm nay rất cám ơn Phong thiếu chủ, đến đây nên cáo từ rồi!”
Phong Liệt Diễm nghe vậy đang muốn đứng dậy theo, lại bị Lạc Tuyết trợn mắt lên nói, “Nhược Phong Thiếu chủ còn kiên trì giữ khách sao, Vân mỗ có thể cho là các hạ không thật lòng muốn kết bạn!” Phong Liệt Diễm “Ha ha” cười một tiếng, biết chắc chắn nam tử này đã hiểu lầm mình, kiên trì đứng dậy, đôi môi lạnh nâng lên một nụ cười rất đẹp mắt, như ánh mặt trời với một giọng nói nhẹ nhàng, “Phong mỗ vốn định tiễn công tử rời đi, hi vọng vẫn còn cơ hội nhìn thấy công tử. Vân công tử xin mời!”
Lạc Tuyết khẽ gật đầu, giẫm chận tại chỗ mà bước ra.
“Vân Hận Thiên? Hận Thiên sao? Đó là lý do khiến trên người chỉ cókhí chất lạnh nhạt không có chút ấm áp sao?” Phong Liệt Diễm nhìn về hướng người vừa rời đi tim bỗng nhiên đập mạnh và loạn nhịp một lúc thật lâu, sau đó thì thầm nói.
Lạc Tuyết đối với sự can thiệp mạnh mẽ của Phong Liệt, không có có quá nhiều cảm giác, lòng của nàng đã sớm đóng băng khi ở “Hồi hồn cốc” chết đi từ lúc bị người ta trực tiếp chặt đi một cánh tay, theo một chưởng kia của Long Ngạo Thiên mà dứt hết hận thù đoạn tuyệt yêu thương, còn có hài tử chưa được ra đời của nàng đã từng mang lại ấm áp cho nàng nhưng bây giờ chỉ còn lại lạnh lẽo mà thôi, không còn thấy trời quang.
Cho nên nàng lạnh lùng đối mặt với mọi người, không vì bất cứ chuyện gì mà lộ vẻ xúc động, đang phi ngựa chạy nhanh trên đường, nhưng vừa mới chạy được năm dặm đã đôi mặt với bốn con ngựa, mà ở trên lưng ngựa đều là nam tử trẻ tuổi, Lạc Tuyết làm chậm lại tốc độ, nghiêng người để cho bọn chúng đi qua, nhưng mà giữa lúc bốn người kia đang dục ngựa chạy tất cả câu chuyện nói ra đã lọt vào trong tai Lạc Tuyết hết, “Chúng ta nhanh một chút, trước khi mặt trời lặn phải đến được Nam Cung gia.”
“Đoán chừng người có tiếng trong võ lâm có lẽ lúc này đã đến nơi!”
“Tam đệ không có lòng tin hay sao? Lần này Nam Cung gia tỷ võ kén rể bốn huynh đệ chúng ta nhất định phải đoạt giải nhất mới đúng chứ!”
“Hừ, chỉ sợ Liệt Diễm Sơn Trang kia cũng là tình thế bắt buộc đi!”
“. . . . . .”
Lạc Tuyết nghe được bốn chữ “Liệt Diễm Sơn Trang” thì lập tức nghĩ tới Phong Liệt Diễm, Nam Cung gia tỷ võ kén sao? Ở nơi nào? Ở Tề Châu sao? Lạc Tuyết dừng ngựa, trong lòng đang suy nghĩ, dù sao hiện tại cũng không còn chỗ nào để đi, không bằng đi đến đó xem cảnh tượng náo nhiệt, nói không chừng đây là thời cơ để cô có thể nghĩ ra phương thức báo thù! Cho nàng phương thức báo thù đặc biệt có thể được chút cơ hội ! Nghĩ đến đây, nàng lại quay lại hướng lúc đầu mà đi.
Lạc Tuyết ngủ ở trong một quán trọ, thản nhiên đi về phía chưởng quỹ của quán trọ hỏi thăm một chút chuyện về Nam Cung gia. Thì ra là Nam Cung gia kia là võ lâm Đệ Nhất Đại Thế Gia, ba ngày sau, viên ngọc quý trên tay Nam Cung gia tiểu thư Nam Cung Nhược Lan muốn tổ chức tỷ võ kén rể, phàm là nam tử kết hôn khoảng ba mươi tuổi trở xuống, thân thể khỏe mạnh, phẩm hạnh nghiêm chỉnh đều có thể tham gia. Tin tức này vừa lan ra, chấn động toàn bộ võ lâm, bởi vì nêu ai được làm con rể của Nam Cung gia, thì có thể được học được tuyệt học và bãn lĩnh trấn áp võ lâm, sau này được hô mưa gọi gió ở hai phía thiện ác, cho nên trong lúc này, chỉ cần là người phù hợp điều kiện chính, đều dồn dập đến thành Tề Châu, người có võ công bình thường, cũng tới thử vận may, người có võ công kém, thì đến cho đủ số lượng, dù sao thì sự kiện trọng đại như vậy trong vài năm chưa từng gặp được, hơn nữa người nào lại không muốn nhìn một chút cao thủ thật sự tỷ thí?
Sau khi Lạc Tuyết nghe xong, không còn do dự nữa, nàng cũng dự tính đi xem một chút cuộc tỷ thí trọng đại rất khó gặp ở trong võ lâm này, nhưng mà nàng cũng không phải là muốn đi để được ôm mỹ nhân về nhà, mà là đi để hiểu biết hơn về người được xem là cao thủ trong thiên hạ hiện nay, so sánh với võ công của nàng thì như thế nao?
Ba ngày sau, Lạc Tuyết mặc y phục màu trắng cưỡi trên bạch mã, đi đến địa điểm mà ông chủ quán trọ chỉ dẫn, Thành Tây ở trên lưng chừng núi, cánh cổng màu son khí thế uy nghiêm ở trên có đặt một tấm biển, in bốn chữ vàng kiểu viết theo chữ thời nhà Tống “Nam Cung thế gia” chữ viết rất lớn rất rõ ràng đẹp mắt, người lên núi nối liền tấp nập, nhưng ai cũng cầm trong tay thiếp mời giao cho hộ vệ kiểm tra, Lạc Tuyết nhìn cửa chính thế là không vào được đường này rồi, trong tay nàng không có thiệp mời, vì vậy nàng đi vòng qua phía sau núi, đem ngựa để lại phía dưới chân núi, điểm nhẹ khinh công bay vào bên trong trang, vững vàng hạ xuống trong hậu viên.
Bởi vì hôm nay khách của Nam Cung gia rất nhiều, cho nên cũng không có ai chú ý đến Lạc Tuyết vừa mới đi vào, Lạc Tuyết sửa sang lại y phục, theo bọn người hầu chạy ra võ đài, rất nhanh đã đến nơi tỷ võ của Nam Cung gia.
Trên sân đấu đã ngồi rất nhiều người, còn có một số người không ngồi được, liền dứt khoát đứng phía sau, ở giữa là võ đài cao năm thước, dưới đài là một mảnh âm thanh náo nhiệt, Lạc Tuyết quan sát một chút, e rằng lần này thanh niên nam tử đến luận võ phải hơn ngàn người đó! Xem ra lời nói của chưởng quầy kia thật không sai!
Hiện tại Lạc Tuyết không muốn thu hút sự chú ý của người khác, vương người nhảy lên, hạ xuống trên nóc nhà bên cạnh, ẩn vào giữa bóng tối.
Một hồi sau tiếng ồn ào huyên náo, rốt cuộc chủ nhà cũng xuất hiện, một người nam nhân trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, hoa phục cẩm bào, diện mạo nho nhã, chỉ thấy người này khẽ nâng cước bộ, xoay người một cái nhảy lên võ đài, phía dưới lập tức yên tĩnh trở lại, người nam nhân hướng về phía mọi người, cất cao giọng: “Hôm nay tat hay mặt nhà Nam Cung cảm tạ chư vị đã đến vì hôn sự của tiểu nữ, ngay lúc này, Nam Cung Việt ta kính chúc chư vị một ly!”
Mọi người đầu tiên là kinh ngạc, trong tay Nam Cung Việt không có bất kỳ vật nào, như vậy kính rượu thế nào? Nhưng một giây sau đều kinh sợ, chỉ thấy Nam Cung Việt phát ra một chưởng, tiện tay đem một ly rượu trong mâm từ tay người hầu, mà không có một giọt rượu nào rơi vãi, giống như nằm vững vàng trong tay Nam Cung Việt, “Hảo!” “Hảo!” Nam Cung Việt thể hiện một chiêu như vậy, dưới võ đài lập tức trầm trồ khen ngợi.
Nam Cung Việt cười trang trọng, cũng không đắc ý, hướng lên cạn sạch!