Yến Băng Hàn bị Lạc Tuyết lạnh lùng hét lên, cũng tỉnh táo lại, nhưng hắn vẫn khống chế không được nội tâm của mình, giống như tự giễu lại giống như tức giận chất vấn: "Ngươi tại sao không phải nữ nhân? Không, ngươi tốt nhất không phải là nữ nhân, nếu không, ta sẽ rơi vào, mất đi dã tâm của ta, cho nên ngươi không thể là một nữ nhân."
Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt Yến Băng Hàn gần như điên cuồng, lại nghe được lời nói kinh sợ của hắn, thân thể lùi lại mấy bước, "Ngươi...ngươi nói càn gì vậy? Điện hạ chưa uống đã say rồi sao?"
"Vân Hận Thiên, ngươi có biết hay không, ngươi giống như tiên tử trên trời không nhiễm vụi trần, lúc Nam lúc Nữ, làm nữ nhân mến mộ, khiến nam nhân không biết làm sao, ngươi nói, ngươi có tội hay không?" Yến Băng Hàn hai mắt đỏ ngầu, những câu ép hỏi, lòng của Lạc Tuyết từng chút từng chút trầm xuống, kết băng, "Ta là yêu nghiệt, đặc biệt nhiễu loạn nam nữ trên thế gian, ngươi đã hài lòng chưa?"
"Ha ha ha, đừng nói, diện mạo ngươi còn rất giống yêu nghiệt, mi tâm đỏ này của ngươi là bẩm sinh sao?" Yến Băng Hàn cười to sau đó ngược lại nghiên cứu dung mạo Lạc Tuyết từ trên xuống dưới, Lạc Tuyết đã bị chọc giận đến mức không thể tiếp tục tỉnh táo lại, tay phải run rẩy, bờ môi run run nói: "Liên quan gì tới ngươi! Điện hạ nhàn nhã quá rồi, Mau chóng về đất nước của người đi!"
Lạc Tuyết nói xong liền xoay người đi ra ngoài, ai ngờ Yên Băng Hàn lại chắn trước mặt, "Đừng đi!"
"Tại sao?" Lạc Tuyết giận dữ nói.
"Ngươi phải theo ta uống một chén đã!" Yến Băng Hàn giọng nói chân thành, càng chọc giận Lạc Tuyết, "Bản công tử không có tâm tình! Điện hạ nếu cảm thấy nhàm chán, muốn người bồi, ra khỏi cánh cửa này, Xuân Di viện trong ngõ nhỏ trước mặt sẽ rất hoan nghênh Điện hạ đến thăm!"
"Ngươi lại đem bản thái tử so với những kẻ hạ lưu không có óc kia? Vân Hận Thiên, ngươi được đấy! Mặc kệ ngươi nói gì, tóm lại hôm nay ngươi không thể đi! Nếu như ngươi đi, bản thái tử liền suy có nên thôn tính và tiêu diệt mười thành trì của Đại Kim hay không!" con ngươi Yến Băng Hàn lạnh lùng, ép sát vào Lạc Tuyết. Mặc dù hắn đã quyết định không thể bởi vì Vân Hận Thiên có thể là nữ tử, bởi vì hắn không thể vì tình cảm mà buông tha nghiệp lớn, nhưng một khi nhìn thấy người, lại không có cách nào khống chế tim của mình nữa.
Lạc Tuyết gần như sụp đổ, nàng đã hoàn toàn không suy nghĩ ra vị thái tử này đang suy nghĩ gì, bây giờ Đại Kim nếu như Thượng Quan Lôi có thể một lòng vì nước, thì Nam Chiếu quốc cũng không trở nên liều lĩnh như vậy, bây giờ ba hướng đều có địch mạnh, nhưng nếu hắn thật sự xuất chinh, hoàng đế Đại Kim một khi xuất binh chống cự, sợ rằng Thượng Quan Lôi sẽ nhân cơ hội này mà tự lập vương, khởi binh tạo phản, đến lúc đó hai mặt thụ địch, sẽ rất khó vãn hồi thế cục!
Nhớ đến lời nói của Lê Sinh Niên, Lạc Tuyết do dự, nghiêng đầu trầm tư, tại sao Yến Băng Hàn muốn dùng chuyện này uy hiếp nàng, chỉ là cùng hắn uống rượu thôi? Hắn. . . . . . Sẽ không hạ độc trong rượu để giết nàng chứ? Nghĩ đến điểm này, Lạc Tuyết quay đầu, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía Yến Băng Hàn, "Thái tử điện hạ chỉ là yêu cầu Vân mỗ cùng ngươi uống một chén sao? Không có. . . . . . Ý đồ khác chứ?"
"Ý đồ? Ha ha ha, nếu ngươi hôm nay là một phụ nữ, ta lại muốn cưới ngươi về Nam Chiếu quốc, làm nữ nhân của ta, đáng tiếc, ngươi là nữ nhân sao?" Yến Băng Hàn tà tà nâng một nụ cười, hỏi thăm Lạc Tuyết.
"Thiên hạ đều gọi ta là công tử cụt tay Vân Hận Thiên, là công tử, Điện hạ cho rằng là nam nhân hay là nữ nhân?" Lạc Tuyết nhướng mày hỏi ngược lại.
"Vậy cũng không nhất định, Bình Dao không phải nữ nhân sao? Những lúc đi ra ngoài, cũng bị dân chúng xưng là công tử đấy!" Yến Băng Hàn ngụ ý, làm như đã xác định thân phận nữ tử của Lạc Tuyết.
"Hả? Vậy Điện hạ muốn nghiệm chứng thân phận của ta sao?" Lạc Tuyết đã nắm chặt nắm đấm, nếu hắn dám kiên trì nữ, nàng sẽ không tiếc cùng hắn quyết sinh tử !
Ai ngờ Yến Băng Hàn không sợ chút nào, "Nếu như ngươi nguyện ý nghiệm thân, ta cũng không có phản đối!"
Lạc Tuyết cười lạnh một tiếng, thân thể quay ngược lại mấy bước, áo bào trắng vung lên, sau một khắc, Hỏa Vân Kiếm đã ở trong tay, "Nếu ta không nguyện? Nếu ta cũng hoài nghi thái tử điện hạ không phải người nam nhân thì sao? Thái tử điện hạ cũng nguyện ý cho Vân Hận Thiên?"
Yến Băng Hàn cũng không giận ngược lại cười, hai tay dang rộng, "Được, ta đồng ý, ngươi tới nghiệm đi!"
Lạc Tuyết tức giận không nhẹ, nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, chỉ phun ra hai chữ: "Lưu manh!" Sau đó liền trực tiếp hướng Yến Băng Hàn đánh tới, Yến Băng Hàn chỉ dùng tay không chỉ thủ chứ không tấn công, vậy mà Lạc Tuyết kiếm hạ cũng không lưu tình, nhiều chiêu nhằm đến chỗ hiểm trên người Yến Băng Hàn, Yến Băng Hàn bỗng nhiên dồn hết sức, đánh ra một chưởng, cản được đường kiếm của Lạc Tuyết, phải Yến Băng Hàn cầm lấy bội kiếm đặt trên bàn, cùng Lạc Tuyết thật sự đánh nhau, sau khi hai người đánh xong một trăm chiêu, công lực của Yến Băng Hàn vẫn không thể phân cao thấp cùng Lạc Tuyết được, nhưng kiếm hắn đã có thể rơi vào hạ phong rồi, chỉ thấy Lạc Tuyết toàn thân Hỏa Vân Kiếm biến đỏ, càng ngày càng sắc bén, cùng kiếm của Yến Bang Hàn đụng nhau, chỉ nghe "Khi" một tiếng, Kiếm của Yến Băng Hàn bị chém thành hai khúc.
Yến Băng Hàn ném kiếm, tay không tiến lên, giống như không muốn sống muốn đánh nhauu đến cùng với Lạc Tuyết càng đấu càng hung ác, Lạc Tuyết cau mày, hắn thật không muốn sống nữa sao? Mà Yến Băng Hàn đang đánh cuộc Vân Hận Thiên có thể thật sự giết hắn hay không, quả nhiên thấy Vân Hận Thiên từ từ giảm bớt lực đạo, nhướng mày cười, đúng lúc ấy thì, Bình Dao chạy ra ngoài!
Bình Dao thấy tình huống hai người lúc này, chỉ cho là Vân Hận Thiên muốn giết ca ca nàng, quát to một tiếng, rút kiếm xông vào, dĩ nhiên cũng là công kích về phía Lạc Tuyết, chỉ là nàng dùng sức lực không lớn, chỉ ở ngăn cản chiêu thức của Lạc Tuyết đánh về phía Yến Băng Hàn, Lạc Tuyết sợ không cẩn thận thương tổn Bình Dao, vội hô: "Bình Dao công chúa, ngươi làm gì vậy? Mau lui xuống!"
"Vân công tử, ngươi không nên làm tổn thương ca ca ta!" Bình Dao nhanh chóng hô to, cũng ngăn trước người Yến Băng Hàn, Lạc Tuyết Và Yến Băng hàn đều tối mặt, đồng thời kêu: "Bình Dao ngươi không không muốn sống nữa sao! Đi xuống!" Thế nhưng Bình Dao quyết tâm ở giữa. Ngược lại, hai người kia đều sợ đả thương Bình Dao, Lạc Tuyết gào to một tiếng, chỉ đành phải thu kiếm, lùi lại hai trượng nói, nói: "Tối nay ta thu kiếm, là vì Bình Dao công chúa, lần sau, ta quyết không lưu tình!"
"Đợi đã nào...! Tối nay kiếm của ta không bằng ngươi, nhưng ta Thanh Long kiếm mà ta trân quý ở Nam Chiếu lại so không bằng kiếm của ngươi, cho nên lần sau, cho nên lần sau ta cũng không cần thủ hạ lưu tình!" Yến Băng Hàn trầm giọng nói, "Về phần lời nói lúc nãy của ta vẫn như cũ, Nam Chiếu quốc có bước vào lãnh thổ Đại Kim hay không đều dựa vào ngươi!"
"Ngươi thân thái tử của một nước, lại có thể làm việc hèn hạ như vậy?" Lạc Tuyết khinh thường nói.
"Ha ha ha! Chỉ cần có thể đạt được mục đích, cần gì cố giữ lấy đại nghĩa quân tử? Huống chi ta chỉ đối đãi đặc biệt vơi ngươi, bản thái tử cho là đáng giá!" Yến Băng Hàn hắng giọng cười to, này tiếng cười xuyên phá bầu trời đêm, ánh mắt cuối cùng ổn định ở trên mặt Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết không nói gì, thăng thắn nói: "Không phải là uống rượu thôi sao? Điện hạ lại phải dùng đến món tiền cuộc lớn đến như vậy? Điện hạ không phải là muốn hạ độc ở trong rượu chứ? Vân mỗ là đệ tử chân truyền của "Mặt quỷ thần y", Điện hạ không nên phí tâm tư nữa!"
"Hạ độc? Ca ca?" Đứng ở một bên Bình Dao công chúa vừa nghe thấy vậy vội vàng hoảng sợ hỏi.
Yến Băng Hàn không để ý đến Bình Dao, mà cười lớn thêm, "Vân Hận Thiên, ngươi bởi vì lý do này mà không dám cũng ta uống sao? Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, bản thái tử không có suy nghĩ như vậy trên người ngươi đâu?"
Ngưng cười, vẻ mặt Yến Băng Hàn nghiêm túc, nói: "Tiền đánh cuộc đối với mỗi người khác nhau, đối với ngươi như thế nào ta không biết, đối với ta ta cho là có lời, thế nào, ngươi không dám sao?"
"Ai nói? Uống thì uống! Tốt nhất để cho ngươi say chết ở Đại Kim!" Lạc Tuyết tức giận nói, cũng dẫn đầu đi vào trong viện, còn dư lại Yến Băng Hàn và Bình Dao công chúa hai mặt nhìn nhau, lặng người một lát, mới phản ứng kịp, Vân Hận Thiên cũng có thời điểm đáng yêu vui vẻ như vậy?
Ba người ngồi xuống ở trong nhà trên bàn ngồi xuống, Bình Dao lất rượu ngon do hoàng cung Nam Chiếu quốc đặc chế, Lạc Tuyết uống một ngụm, liền than thở không dứt, "Đây là rượu gì vậy? Mùi vị không tệ!"
"Rượu này được cất từ Hải Đường hoa quế, là rượu được dùng trong cung của Nam Chiếu quốc, chỉ có họ hàng gần với hoàng gia mới có thể uống, lần này ngươi không hối hận vì cùng ta uống rượu chứ?” Yến Băng Hàn hả hê nói.
Lạc Tuyết bĩu môi, chẳng nói đúng sai lắc đầu một cái, nói: "Mặc dù là rượu ngon, nhưng nếu mà bị ép buộc uống..., thì cũng không cảm thấy vui vẻ gì!"
"Ha ha" Yến Băng Hàn nhấp một ngụm, bật cười nói: "Ngươi đó, tính tình đúng là mạnh mẽ! Ta thêm rượu, đã được chưa !"
"Ca ca, là huynh ép Vân công tử à?" Bình Dao bừng tỉnh hiểu ra nói.
“Còn không phải sao!" Lạc Tuyết chép chép mồm, lại uống thêm một chén. Tên Yến Băng Hàn này, tính tình thay đổi liên tục, lại bá đạo cường hãn! Gặp gỡ đối thủ như vậy, nàng có thể phải xuất % tâm lực để đối phó, nếu không cẩn thận, thì có thể bị ăn hết.
"Vân công tử, rất xin lỗi, ca ca ta huynh ấy rất muốn kết bạn với huynh, cho nên thủ đoạn có thể có chút không quang minh lỗi lạc, Vân công tử bỏ qua cho! chuyện vừa rồi Bình Dao thật sự muốn bồi tội với công tử!" Bình Dao đứng dậy nhấc ly rượu trước mặt lên, trên mặt áy náy nói, nói xong liền uống một hớp , ai ngờ lại bị sặc, "Khụ khụ khụ" , Lạc Tuyết trách cứ một tiếng, vội vàng đứng dậy vì vỗ lưng cho Bình Dao thuận khí, chọc cho Yến Băng Hàn trừng lớn hai mắt.
Mà Bình Dao trong nháy mắt đỏ mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng, nhỏ giọng nói: "Cám ơn Vân công tử!"
Lạc Tuyết hiểu ra, nhất định lại khiến cho Bình Dao hiểu lầm, trong lòng thầm mắng mình một tiếng, vội vàng tỉnh táo ngồi xuống, mặt không thay đổi: "Công chúa không cần khách khí!"
Ba người uống đến nửa đêm, Bình Dao buồn ngủ quá, hơn nữa tác dụng của rượu, đã nằm ở trên bàn ngủ thiếp đi, Yến Băng Hàn đem Bình Dao ôm tới trên giường ngủ ngon, Lạc Tuyết thấy cũng đã đến lúc đi, mới vừa đứng dậy, chỉ nghe thấy Yến Băng Hàn đưa lưng về phía nàng giọng khàn khàn nói: "Ngươi không cần đi."
"Hả? Không phải đã cùng ngươi uống rượu rồi sao?" Lạc Tuyết nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn về phía Yến Băng Hàn.
Yến Băng Hàn xoay người lại, yên lặng nói: "Nói cho ta biết, ngươi có phải là nữ giả nam trang hay không?"
"Cái gì?" Lạc Tuyết khiếp sợ không thôi, lắp bắp nói: "Ngươi nói cái gì? Vân Hận Thiên ta vốn là nam tử, tại sao lại có thể là nữ giả nam trang?"
"Ngươi dám hướng trời thề không? Nếu ngươi lừa ta, ngươi sẽ bị thiên lôi đánh!" Yến Băng Hàn tiến tới gần Lạc Tuyết, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lạc Tuyết từng chữ từng câu nói.
Lạc Tuyết tuyệt đối không ngờ rằng, thân phận của nàng lại sẽ bị người mới chỉ gặp mấy lần này vạch trần, Phong Liệt Diễm cùng nàng sống chung lâu một thời gian dài, cũng không dám xác định, mà Yến Băng Hàn lại nhất quyết rằng nàng là nữ giả nam trang, trong tiềm thức của Lạc Tuyết vẫn đang đấu tranh, sau một lúc lâu, nàng rốt cuộc quyết định, liều chết không nhận!
Vì vậy liền nói: "Được! Ta thề, nếu ta là nữ nhân, sẽ sẽ bị trời đánh . . . . ." Kết quả lời nói của Lạc Tuyết còn chưa nói hết, đã bị Yến Băng Hàn cắt đứt, "Không cần, ta không muốn ngươi cố chấp chống đỡ, càng không muốn ngươi bị trời phạt."
"Vậy ngươi cũng không nên hoài nghi ta là nữ nhân!" Lạc Tuyết xúc động nói.
Yến Băng Hàn ngồi xuống tiếp, lại uống thêm một ly rượu, "Ta cũng không muốn hoài nghi ngươi, nhưng ngươi thật sự rất giống nữ nhân, mặc dù giọng nói của ngươi nghe đúng là một nam nhân, mà ta cũng biết có một loại thuật biến thanh, có thể khiến người đổi giọng nói, hơn nữa dung mạo của ngươi đẹp như vậy, trên thế giới này tại sao lại có nam tử đẹp như vậy chứ? Còn có rất nhiều, tóm lại, ngươi, nhất định là nữ nhân! Ta nói có đúng không? Mặc dù ngươi không thừa nhận nhất định có nguyên nhân của ngươi, mà ta sẽ không xem ngươi là nam nhân!"
Lạc Tuyết nghe xong trầm mặc, rõ ràng như vậy sao? Tại sao người khác không dám chắc chắn như vậy? Tùy ý nhìn sang Bình Dao đang nằm trên giường, trong nháy mắt Lạc Tuyết hiểu, Yến Băng Hàn nhất định là biết được do Bình Dao cũng nữ giả nam tranh, người này, tâm tư kín đáo như vậy!
Cho nên, nàng cũng không cần thiết phải giả bộ làm gì nữa, liền cười một tiếng, "Ngươi nói đúng! Ta, chính xác là nữ nhân!"
Yến Băng Hàn chấn động, tay run run, rượu bên trong chén đổ lên mặt bàn, kinh hãi rất lâu vẫn chưa bình phục được, mặc dù hắn có % chắc chắn, nhưng đến lúc nghe Vân Hận Thiên chính miệng nói ra, vẫn rất kinh ngạc, "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Thật sự là nữ nhân?"
"Ngươi rất thất vọng?" Lạc Tuyết hỏi ngược lại, nói ra, trong lòng nàng bình tĩnh nhiều hơn, cất giấu bí mật trong lòng, gói đồ thật sự rất nặng.
"Không, là may mắn! hơn nữa. . . . . . Chờ mong!" Yến Băng Hàn hơi giật mình nhìn vào khuôn mặt trắng noãn của Lạc Tuyết, lẩm bẩm nói.
"Ha ha, tại sao? Một nữ nhân cụt tay thì may mắn gì chứ?" Lạc Tuyết cười tự giễu, trong ánh mắt bi thương, lại đau đớn lòng của Yến Băng Hàn, "Cánh tay trái của nàng tại sao lại như vậy?"
"Ha ha, không nên hỏi, ngươi không cần hỏi ta bất cứ điều gì, tối nay ta. . . . . . chuyện gì cũng không muốn nói. . . . . ." Lạc Tuyết đứng tại chỗ xoay tròn thân mình, cánh tay áo trống không bay lên, giống như cánh bướm, cực kỳ thê lương, khiến người khác đau lòng.
Lạc Tuyết trực tiếp cầm bầu rượu lên, ngửa đầu rót rượu vào miệng, rượu đắng chảy vào iết hầu, tiếng hát say lòng:
Lần đầu gặp nhau, vẫy nhẹ quạt, búi tóc tung bay, đã lưu lại trong trái tim.
Ngoảnh đầu lại nhìn lại, người đã đi, nược mắt trống rỗng, quay đầu lại mênh mông.
Bất chợt gặp nhau, ngẩng đầu nhìn , là Nhu Tình, say mê một đời.
Cuộc đời này nguyện làm hồng nhan, ước làm chim liền cánh.
Không quên lời hứa người nói, nhưng sợ sai lầm lỡ dở cả cuộc đời.
Đợi chờ vô ích, đợi chờ vô ích, nước mắt rơi ướt phím đàn, từng chút từng chút một.
Đợi chờ vô ích, đợi chờ vô ích, nước mắt rơi ướt phím đàn, từng chút từng một.
Yến Băng Hàn luống cuống nhìn Lạc Tuyết, nội tâm cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, một cô nương phong hoa tuyết nguyệt như vậy, đáng nhẽ nên được nam nhân nâng niu che chở trong lòng bàn tay, tại sao lại tổn thương nàng? Hắn, thật sự muốn giết nam nhân đã khiến nàng đau lòng!
"Vân. . . . . . Hận Thiên, không, tên của ngươi chắc hẳn không phải là Vân Hận Thiên! Ngươi không nên uống nữa, uống nhiều rượu sẽ tổn hại đến sức khoẻ." Yến Băng Hàn không biết nên nói gì, hắn chỉ muốn nàng dừng lại, đừng bi thương nữa, hắn, thật sự muốn ôm nàng trong ngực, dành cho nàng ấm áp, nhưng mà, khi bàn tay Hắn đưa ra, lại bị Lạc Tuyết vung tay áo đẩy ra, "Ngươi đang đồng tình cho ta sao? Ha ha ha! Ta không cần ngươi đồng tình! Ta không cần bất kể người nào đồng tình, ngươi biết không?"
"Không, ta không phải đồng tình với ngươi, ta chỉ là, chỉ là. . . . . ." Yến Băng Hàn nói không được nữa, hắn nghĩ đến giang sơn nghiệp lớn của mình, hắn do dự, nữ nhân làm sao có thể thắng được thiên hạ!
"Ngươi đã biết, ha ha. . . . . ." Ánh mắt Lạc Tuyết đã mê ly lên, tay chỉ Yến Băng Hàn nói: "Xin ngươi hãy giữ kín bí mật này, không nên nói cho bất cứ ai, ngươi có thể làm được không?"
Yến Băng Hàn dừng một chút, sau đó gật đầu.
"Hi vọng chúng ta không gặp lại nữa, cũng hi vọng ngươi vì dân chúng hai nước không nên giết hại nhau! Lạc Tuyết sẽ cảm kích ngươi cả đời!" Lạc Tuyết nói xong câu đó, dùng khinh công rời đi, biến mất ở trong bóng đêm. . . . . .
(Vì biết thân phận Lạc Tuyết nên mình đổi Yến Băng Hàn gọi Lạc Tuyết là nàng ta nhé)
Đợi đến lúc Yến Băng Hàn phản ứng kịp, đã không thấy được bóng dáng Bạch y quen thuộc nữa. "Không gặp lại nữa ? Lạc Tuyết. . . . . . Thì ra là nàng tên là Lạc Tuyết? Không, nàng không thể không gặp ta, không thể, Lạc Tuyết, nàng trở lại. . . . . . Ta không để cho nàng đi, nàng trở lại. . . . ."
Yến Băng Hàn mất mác đứng ở trong bóng đêm, hắn vì một câu nói không gặp lại nữa mà hối hận, tại sao nghe thấy nàng nói không gặp hắn nữa, tim của hắn đau đớn giống như rách ra vậy? Lạc Tuyết, không, ta sẽ không buông tha nàng, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại, ta đồng ý nàng, vì nàng sẽ không hợp tác với Thượng Quan Lôi, cho nên, nàng nhất định không được rời xa ta.