Bên ngoài "Hồi hồn cốc", ba nam tử gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, bọn họ không lòng dạ nào thưởng thức cảnh sắc tuyệt mĩ trong cốc lúc này, điều kỳ quái nhất là mùa đông rét đậm như vậy bên ngoài này lại có hoa nở, nhưng vấn đề chính lúc này là làm sao để vào cốc!
Bởi vì ba nam nhân này không quen biết nhau, nhưng Yến Băng Hàn lại vì Long Ngạo Thiên kêu một tiếng “Lạc nhi” mà tức giận trong lòng, vừa cho thấy Long Ngạo Thiên biết rõ thân phận nữ nhi của Lạc Tuyết, hơn nữa chuyện liên quan đến dạ minh châu, quan hệ của hai người nhất định không bình thường; hơn nữa hắn vừa kêu một tiếng đã khiến cho Lạc Tuyết phân tâm, gặp phải ám toán.
Cho nên, con ngươi đầy sát ý của Yến Băng Hàn lạnh lùng nhìn về phía Long Ngạo Thiên, cặp mắt của Lăng Quân Diệp cũng giống như vậy hướng về phía Long Ngạo Thiên như gánh nặng đâm vào lưng hắn, nhưng Long Ngạo Thiên chỉ là tức giận bản thân không kìm hãm được tình cảm, hại Lạc Tuyết, đương nhiên sẽ không sợ hãi hai đôi mắt đang nhìn mình như lang sói của hai nam tử kia!
Mà trong cốc, Phong Liệt Diễm đã gấp đến mức quỳ gối trước mặt Ngọc Trần Tử, nói: "Sư công, không cần biết dùng phương pháp gì, ngài nhất định phải cứu sống Vân Thiên, chỉ cần có thể cứu sống đệ ấy, ngài muốn Liệt Diễm làm chuyện gì cũng được!"
Ngọc Trần Tử đưa tay nâng Phong Liệt Diễm dậy, thở dài nói: "Liệt Diễm, ngươi nghe không hiểu sao? Sư công đã nói rồi, Thiên nhi trúng tình độc, giải dược không phải là thuốc, mà là người!"
"Là người? ý của sư công là. . . . . ." Phong Liệt Diễm mơ hồ đã hiểu ra chút gì đó, nhưng vẫn chưa xác định.
"Liệt Diễm, nếu người nào giải độc cho Thiên Nhi, sau khi hoan hợp, trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ đau đớn như đao xuyên tim, loại đau đớn này, không phải người bình thường có thể chịu được , cho nên mới nói độc này chính là loại độc nhất trong các loại độc! Liệt Diễm, sư công mặc dù xem Thiên nhi là quan trọng nhất, nhưng công cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi...ngươi tự mình lựa chọn đi!" Ngọc Trần Tử gương mặt mang theo vẻ bi thương, nói đến đây đều đã cân nhắc kỹ, nếu Phong Liệt Diễm nguyện ý, nhưng không chịu được qua ngày này, sau này nếu hắn xuống dưới đó, hắn làm sao giao phó được với Như Mi? Nhưng nếu để Lạc nhi chết đi như vậy, hắn lại làm xứng đáng với linh hồn của Thiên Ca trên trời đây?
Ngọc Trần Tử bước chân lảo đảo rời đi, chỉ còn lại Phong Liệt Diễm ngây người đứng đó. Hắn vẫn không hiểu ý của Ngọc Trần Tử, mặc dù hắn có thể hi sinh tính mạng vì Vân Thiên, nhưng hắn cũng là nam tử, làm sao? Phải tìm vị cô nương đến!
Nghĩ tới đây Phong Liệt Diễm lập tức chạy trở về nhà đá, ghé vào trước mặt Lạc Tuyết, nhẹ nhàng kêu: "Vân Thiên? Vân Thiên?"
Lạc Tuyết từ từ mở mắt, "Phong Đại Ca?"
"Vân Thiên, sư công nói muốn giải được độc trong người đệ, cần phải cần một cô nương mới có khả năng giải độc, đệ cố gắng chống đỡ, ta sẽ ra ngoài tìm một vị cô nương đến!” Phong Liệt Diễm nước mắt không ngừng rơi xuống, nâng lên trán Lạc Tuyết lên, nhẹ nhàng hôn xuống, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Lạc Tuyết vừa nghe cong, nàng lại trúng loại độc này? bách độc vua Đáng chết, lại muốn dùng loại độc này tới phá giải bách độc bất xâm của nàng!
bản thân Lạc Tuyết bởi vì trong cơ thể nhiệt độ càng ngày càng cao khí nóng dâng lên đỏ bừng cả khuôn mặt, mồ hôi từng hạt lớn chừng hạt đậu không ngừng rơi xuống, hạ thân truyền tới ham muốn khuôn mặt nhỏ nhắn Lạc Tuyết càng thêm say lòng người, nhưng nghe đến chuyện Phong Liệt Diễm muốn đi tìm một vị cô nương giải độc cho nàng, thì quýnh lên, muốn kéo ống tay áo Phong Liệt Diễm, nhưng cả người lại vô lực, chỉ đành phải yếu đuối kêu lên: "Phong Đại Ca, không cần đi!"
Phong Liệt Diễm nghe vậy xoay người, "Vân Thiên, không giải độc đệ sẽ chết! Hơn nữa thời gian không còn nhiều! Đệ chờ ta...ta đi nhanh về nhanh!" Nói xong, Phong Liệt Diễm đang muốn vén rèm xe lên đi ra ngoài, Lạc Tuyết dưới tình thế cấp bách, chỉ đành phải kêu lên: "Phong Đại Ca, ta. . . . . . Ta là. . . . . . huynh tới đây!"
Phong Liệt Diễm vội chạy tới, Lạc Tuyết âm thanh đã thấp không thể thấp hơn rồi, nàng biết khi nói ra khỏi miệng, sẽ mang tới chuyện gì, nhưng nàng nguyện ý đem thân mình giao cho nam tử bên cạnh nàng đây, một nam tử chắc chắn sẽ nguyện sống chết vì nàng! Hơn nữa quan trọng nhất là, nàng cũng là thích hắn, thích hắn vô lại và bá đạo, nhiệt tình và cẩn thận, cho nên, nàng cái gì cũng không cần nữa !
"Phong Đại Ca, huynh. . . . . . huynh hôn lại ta. . . . . ." Lạc Tuyết nhẹ nhàng nói, nhưng Phong Liệt Diễm lại mày cau lại, "Vân Thiên, nghe lời, chuyện này phải cần tìm nữ nhân mới được!"
"Huynh. . . . . . Huynh ngốc chết đi được, ta thật ra thì thật ra là. . . . . . Là một nữ tử. . . . . ." Lạc Tuyết thiếu chút nữa vì tức giận mà ngất đi, trong ngày thường Phong Liệt Diễm rất thông minh, hôm nay lại trở thành như vậy, liền đứt quãng nói rõ nói.
"Đệ nói cái gì?" Phong Liệt Diễm cả kinh đứng lên, sau đó lại nặng nề ngồi xuống, ôm lấy thân thể Lạc Tuyết , tâm tình vui sướng trải rộng toàn thân, âm thanh lại có chút run rẩy , "Đệ. . . . . . Thật sự là nữ tử?"
Lạc Tuyết e lệ cười, sắc mặt ửng đỏ, hô hấp dồn dập, mắt thấy gương mặt tuẫn mỹ của Phong Liệt Diễm càng ngày càng gần, ttrong lòng khẩn trương, lòng bàn tay rịn ra từng tầng một mồ hôi mỏng.
Đôi môi nóng rực của Phong Liệt Diễm chiếm trọn hương thêm mềm mại ngọt ngào, mang theo tình ý dạt dào cùng lửa nóng dịu dàng. Đầu lưỡi trơn trượt. Trêu chọc hút lấy, cắn mút, một cỗ cảm giác tê dại không thể ngăn chặn theo môi lan tràn tới từng ngóc ngách trong thân, Lạc Tuyết chỉ cảm thấy ý thức dần dần cách xa, dưới bụng vọt lên ngọn lửa dục vọng nắm giữ toàn bộ thể xác và tinh thần.
Lạc Tuyết không lưu loát vươn đầu lưỡi mềm mại của mình cùng Phong Liệt Diễm dây dưa. Lạc Tuyết không lưu loát đáp lại càng gợi lên dụ hoặc trong cơ thể Phong Liệt Diễm, hô hấp bắt đầu nặng nề, bàn tay dịu dàng thăm dò trong cổ áo Lạc Tuyết.
Trang phục từng cái từng cái bay xuống, hai thân thể nóng bỏng tùy ý dây dưa, triền miên. Tình độc trong cơ thể Lạc Tuyết từ tron nụ hôn lại điên cuồng tràn lan, trong cơ thể sóng nhiệt từng đợt từng đợt tăng lên, thân thể trống rỗng khó chịu, bất giác phát ra âm thanh mê người: "Ưmh, Phong. . . . . . Phong Đại Ca. . . . . . Nóng quá. . . . . . Khó chịu" , giờ phút này, lý trí Lạc Tuyết đã hoàn toàn bị thay thế bằng ham muốn.
thân thể mềm mại Lạc Tuyết khó chịu giãy dụa dán chặt vào Phong Liệt Diễm, từng tiếng yêu kiều từ trong đôi môi đỏ mọng truyền ra, cánh tay phải quấn lấy cổ Phong Liệt Diễm, thân thể không kìm hãm được dán lên khuôn ngực rắn chắc kia, hai chân thon dài vô ý thức ma sát Phong Liệt Diễm.
(Ta chuyển sang nàng nhé vì biết thân phận của Lạc Tuyết rồi)
"Ừ. . . . . ." Phong Liệt Diễm kêu rên ra tiếng, bụng dưới cũng ngập tràn ham muốn nhẫn nại đã đến cực hạn, "Vân Thiên, ta yêu nàng!" Dứt lời, một tay cởi hết tất cả y phục còn lại trên người Lạc Tuyết, thân dưới dán lên thân thể mềm mại.
"Ừ. . . . . . Ưmh" , trong nháy mắt thân thể dính nhau, Lạc Tuyết phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào, cánh tay phải ôm thật chặt thân hình nóng bỏng cường tránh, hình như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt nỗi khổ sở của mình.
"Vân Thiên, lập tức sẽ tốt." Phong Liệt Diễm thương tiếc hôn lên gò má đỏ như nắng chiều của Lạc Tuyết, một tay vung lên, y phục trên người mình phát ra một tiếng khàn khàn xé rách, một thân áo bào thượng hạn trong nháy mắt nổ tung, phân tán trên đất. Biết tình độc bá đạo, thân mình không chần chờ nữa tách hai chân thon dài trắng noãn ra vòng bên hông mình. Hai tay nắm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn không đầy một nắm tay, hướng về đôi môi đỏ mọng kiều diễm hôn thật sâu xuống, đồng thời phía dưới thắt lưng di chuyển, thân thể trầm xuống, bắt đầu lọai luật động cổ xưa nhất của loài người. . . . . .
"A. . . . . ." Môi đỏ mọng bị lấp kín, nhưng cảm giác được lấp đầy trong nháy mắt cảm giác sung sướng ùn ùn kéo đến cuốn lấy thân thể, đôi môi Lạc Tuyết theo từng luật động mà phát ra những tiếng nức nở ."Vân Thiên. . . . . . Ta yêu nàng. . . . . ." Phong Liệt Diễm môi nới ra khỏi miệng nhỏ kiều diễm, ngậm chặt lấy một bên vành tai mượt mà, ở bên tai nói ra câu nói yêu thương suốt cuộc đời này không đổi.
Lụa mỏng tung bay, dịu dàng lưu luyến mệt mỏi, hợp lại với nhau tạo thành một khung cảnh Phong Hoa Tuyết Nguyệt?
. . . . . . Ngọc Trần Tử đứng ở bên trong Ôn Tuyền đang lo lắng suy nghĩ đến một vấn đề, đối với hiểu biết của hắn với Phong Liệt Diễm tất nhiên sẽ cùng với Lạc Tuyết, hiện tại hắn đang suy nghĩ, làm sao có thể giảm bớt những khổ sở mà Phong Liệt Diễm bắt đầu từ ngày mai phải chịu?
Ai, còn nữa, ngộ nhỡ sau khi nha đầu Lạc Tuyết giải độc xong, tức giận lão già ta tự ý để Phong Liệt Diễm, phá hủy trong sạch của nàng, thì phải làm sao đây? Sau này hai người bọn họ làm sao gặp nhau đây?