Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

chương 95: ngoại truyện long ngạo thiên: được hay mất, là ác mộng cả cuộc đời (bốn)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta bắt đầu thích loại trò chơi chờ đợi này.

Tận sâu trong nội tâm của ta vẫn luôn mong đợi Vân Hận Thiên đến, mặc dù mỗi một lần hắn đến đều đem vương phủ của ta chơi đùa ngổn ngang, mỗi một lần hắn đều lưu lại ở trên người Thượng Quan Vũ Điệp một vết thương, nhưng những thứ này thì có quan hệ gì chứ?

Ta đoán hắn nhất định là có đụng chạm gì với Thượng Quan Vũ Điệp, nếu không vì sao mỗi lần đều đả thương nàng ta chứ?

Vì vậy, ta đến "Thanh Tâm các" nơi mà mấy năm qua ta không bước chân vào .

Ta hỏi nàng, "Ngươi nói cho ta biết, tám năm qua, ngươi có lừa gạt ta chuyện gì không? Hơn nữa năm đó chuyện Lạc Tuyết ngươi có lừa gạt gì ta không?"

Ta thấy được sự hốt hoảng ở trong đáy mắt nàng, nhưng nàng vẫn như cũ quật cường nói ra, "Không có!"

"Được! Vậy ngươi hãy lấy hạnh phúc khi còn sống của nữ nhi hai chúng ta Khuynh Nhã ra thề, nói những gì ngươi nói là thật, nếu như có nửa phần giả vờ, cả đời Khuynh Nhã sẽ đau khổ!" Lúc ta nói những câu nói này nét mặt rất khó coi, dường như cắn răng nghiến lợi.

Bởi vì, ta thật sự không hy vọng Thượng Quan Vũ Điệp vì tranh thủ tình cảm mà sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, bất kể như thế nào, cho dù ta không thương nàng, nàng cũng mẹ ruột của con gái ta,

Mà nàng sau khi nghe xong, khàn cả giọng hầm hừ: "Tại sao lại dùng nữ nhi của chúng ta để thể? Ta chỉ một đứa con này thôi, tại sao chàng còn ép ta?"

"Bởi vì, ngươi không biết sống chết; bởi vì, lòng dạ độc ác của ngươi; hơn nữa là bởi vì, ngươi đụng đến ranh giới cuối cùng của Bổn vương!" Ta bắt đầu giận dữ, chỉ bằng việc nàng sợ, ta đã có chín mươi phần trăm chắc chắn rồi.

"Vương Gia có ý gì? Chẳng lẽ Vương Gia xác định Lê Lạc Tuyết là do thiếp làm hại sao? Ngày đó, Vương Gia tận mắt nhìn thấy, nàng và người nam nhân kia nằm ở trên một cái giường, còn là chiếc giường mà Vương Gia và Lê Lạc Tuyết đã từng ngủ! Vương Gia bây giờ trách thiếp sao?" Thượng Quan Vũ Điệp điên cuồng quát.

Ta giơ tay lên, hung hăng cho nàng một cái tát, "Bổn vương năm đó đã nói qua với ngươi, hôm nay nói lại với ngươi một lần nữa, nhưng nếu Lạc Tuyết thật sự là bị ngươi làm hại, Bổn vương nhất định bắt ngươi bồi thường mọi chuyện!"

Ta giảm lỏng Thượng Quan Vũ Điệp ở "Thanh Tâm các" .

Vì chân tướng sự việc sau này, cũng để phòng bị Thượng Quan Lôi.

Mà người cả đêm ta vẫn mong đợi , Vân Hận Thiên đã đến rồi!

Ta ngồi ở trong thư phòng, yên lặng nghe tiếng đánh nhau vang lên bên trong phủ, phán đoán lần này hắn lại mang đến bao nhiêu người.

Đã đến lúc ta ra khỏi thư phòng, đi tới "Thanh Tâm các" .

Làm ta kinh ngạc chính là, tất cả bị thị vệ đã bao vây, Thượng Quan Vũ Điệp đã bị người giữ chặt, mà trường kiếm đang chỉa về phía cổ nàng, là một phong thần tuấn lãng nam tử mặc áo lam!

Trong lòng ta xông lên cảm giác không vui, "Ngươi là ai? Vân Hận Thiên ở đâu?"

Nam tử mặc áo lam kia cười to, "Ha ha ha! Trang Thân Vương gia, Phong mỗ tối nay cũng coi như chính thức gặp qua Vương Gia rồi !"

Ta nghe ra được, này trong lời nói này mang theo nồng nặc khinh thường, hắn không hề đem địa vị Vương gia của ta để trong mắt.

Mà ta cũng kinh ngạc vì thân phận của hắn, hắn chính Phong gia Thiếu chủ Phong Liệt Diễm người mà thiên hạ vẫn đồn là có quan hệ đoàn tụ với Vân Hận Thiên?

"Hả? Công tử là Phong gia Thiếu chủ Phong Liệt Diễm? đại danh công tử, Bổn vương như sét đánh bên tai! Xem ra tin đồn Phong thiếu chủ và công tử cụt tay có tình cảm thâm giao, là thật!"

Ta không hề chú ý tới, trong lời nói của ta lúc này mang theo nồng nặc vị ghen.

Hắn vì Vân Hận Thiên mà đến, "Ha ha ha! Vương Gia nói rất hay! tối nay Phong mỗ đến đây là vì Vân Hận Thiên, tới nhìn một chút vẻ thùy mị của chính phi nương nương?"

Hắn đang uy hiếp ta! Bởi vì hắn và tất cả nhân sĩ giang hồ đã bị đả thương và bị thị vệ Vương Phủ bắt lại, vì vậy ta nói: "Xem ra Phong công tử đến đây là để cứu mấy vị bằng hữu trên giang hồ ra khỏi Trang vương phủ ?"

Phong Liệt Diễm vẫn cương quyết, "Mạng của bọn hắn tất nhiên ta muốn lưu, mạng của Thượng Quan Vũ Điệp, thì bây giờ còn chưa nói chính xác được!"

Ngạo khí của Phong Liệt Diễm và Vân Hận Thiên giống nhau, vì thế nên lúc này ta cực kỳ ghét Phong Liệt Diễm, ta tình nguyện lời nói này là từ trong miệng Vân Hận Thiên mà ra, "Nếu như không thấy được Vân Hận Thiên, bất luận kẻ nào ở đây đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi Trang vương phủ của ta!"

Ta hoàn toàn không quan tâm đến việc tối nay sẽ chết bao nhiêu người, cũng không quan tâm đến chuyện trường kiếm của Phong Liệt đã vào đâm vào cổ họng Thượng Quan Vũ Điệp một phần, ta chỉ muốn gặp Vân Hận Thiên, người có chút gì đó thoáng qua hình ảnh của Lạc Tuyết.

Mà hắn cũng đúng lúc này xuất hiện, vẫn là giọng điệu giễu cợt như cũ, "Trang vương gia, Vân mỗ mời ngươi nhìn tuồng vui này, cảm thấy như thế nào?"

Hắn nhẹ bay xuống thân thể gầy yếu giống bông tuyết trên trời rơi xuống, tiêu tiêu sái sái hạ xuống trong sân, hai mắt lộ ra ngoài cái khăn che mặt tràn đầy khinh thường.

Ta từ từ đi đến gần hắn, nhìn thẳng hai mắt hắn, "Vân Hận Thiên, Bổn vương hỏi ngươi, ngươi thật sự rất muốn tính mạnh của vương phi Bổn vương sao?"

Hắn miễn cưỡng nói , "Ngươi sai lầm rồi! Vân Hận Thiên vốn không muốn mạng của bất cứ người nào cả, nhưng mà Vương phi của ngươi cầu xin ông trời, muốn Vân mỗ tới thu lại ác nghiệt của nàng ta, vậy thì Vân mỗ không đến không được rồi!"

Thượng Quan Vũ Điệp lại cuồng loạn lên, "Vân Hận Thiên! rốt cuộc Thượng Quan Vũ Điệp ta thiếu ngươi cái gì? Có bản lãnh ngươi hãy nói rõ ràng! Nếu ta thiếu mạng của ngươi, ngươi lấy đi là được! Thượng Quan Vũ Điệp ta quyết sẽ không nói một câu nào!"

Ta phát hiện tất cả mọi người ở đây không có bất cứ ai là người mềm yếu cả, cho dù là Thượng Quan Vũ Điệp.

Vân Hận Thiên cũng không nổi giận, ngược lại cười, "Ha ha ha. . . . . . Đầu ngươi chỉ là tạm thời ở nhờ trên trên cổ của ngươi thôi! Bây giờ bản công tử vẫn chưa muốn mạng của ngươi, nhưng mà Bản công tử lại muốn ngươi đau, muốn ngươi đau đến mức sống không bằng chết!"

Tiếng cười kia làm mọi người hoảng sợ, thân thể run rẩy, bởi vì ai cũng biết thủ đoạn của hắn.

Mà ta chỉ ngẩn ra tại chỗ, lẳng lặng nhìn hắn liều lĩnh, nhìn hắn đem tất cả đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Hắn đột nhiên thay đổi giọng nói gọi ta, "Long Ngạo Thiên! Hôm nay Vân Hận Thiên ta làm với ngươi một cuộc giao dịch, như thế nào?"

"Ngươi nói!"

"Nếu như ngươi muốn vương phi của ngươi hôm nay bình an, Vân mỗ muốn ngươi lấy chiếc khăn gấm trong ngực ra để đổi!"

Ta chấn động, nhưng lại không thể % xác định hắn là Lạc Tuyết, ai cũng không có khả năng buộc ta giao chiếc khăn gấm này, mà ta cũng kinh ngạc hắn vì sao lại cảm thấy hứng thú với chiếc khăn gấm của ta.

Cho nên, câu trả lời của ta chỉ có ba chữ, "Không thể nào!"

Vân Hận Thiên cười khẽ một tiếng, "Long Ngạo Thiên, Vân mỗ nhớ lần trước ngươi còn không tiếc dùng mạng của ngươi để đổi lấy ái phi của ngươi, lần này cái khăn gấm kia so với mạng của ngươi quan trọng hơn sao?"

Ta lại tiến tới gần hắn, ta muốn buộc hắn thừa nhận mình là Lạc Tuyết, ta dường như dính vào trên người của hắn, "Bổn vương cũng đã nói, tử phi ngư, yên tri ngư chi nhạc? (không phải cá, sao biết niềm vui của cá?)! Nếu muốn cái khăn gấm kia, trừ phi Bổn vương chết ở trước mặt ngươi!"

Trong lòng ta không cầm được kích động, bởi vì ta ngửi thấy thuộc mùi thơm cơ thể đã từng quen thuộc đối với ta, lúc ta đang định mở miệng nói thì, Phong Liệt Diễm lại kêu hắn, "Vân Thiên!"

Mà hắn chỉ đắm chìm trong lời của ta, lẩm bẩm mà nói: "Ngươi nói cái gì? Chỉ là một cái khăn gấm mà thôi, đồ không có còn có thể làm tiếp, nhưng tánh mạng mất rồi, sẽ không thể sống lại nữa."

"Thật sao? chủ nhân của chiếc khăn gấm này. . . . . . Còn có thể trở về nữa sao? Vân Hận Thiên, ngươi nói cho ta biết, nàng, có thể trở lại hay không?" Ta cũng lẩm bẩm nói nhỏ, cũng không kiềm hãm được đưa tay ra, muốn nâng tay của hắn, lại bị đột nhiên một chưởng của Phong Liệt Diễm ép thu tay về, cũng lui đến ngoài một trượng.

Phong Liệt Diễm lên tiếng cảnh cáo, ""Trang Thân Vương, ngươi muốn làm gì? Phong mỗ không cho ngươi động đến hắn!"

Ta lửa giận ngút trời, sát ý nổi lên, ""Đây vốn dĩ là việc của bổn vương và hắn, tại sao ngươi lại nhúng tay vào?"

Tim Phong Liệt Diễm đập mạnh và loạn nhịp , "Bởi vì. . . . . . Hắn là. . . . . . Huynh đệ…. Phong mỗ!"

"Huynh đệ? Ha ha ha. . . . . . Thật vậy sao?" Ta nghe thấy vậy, Phong Liệt Diễm cho rằng Vân Hận Thiên là một nam tử, mà sự do dự của hắn, lại đại biểu lời đồn đãi là thật, hắn đang bảo vệ Vân Hận Thiên, giống như quan tâm nữ nhân mà mình yêu nhất vậy.

Ta đưa mắt nhìn về phía Vân Hận Thiên đang ngây ngốc đứng đó, ta nhìn không rõ mặt của hắn, nên đành chăm chú nhìn ánh mắt của hắn, nói từng chữ, "Vân Hận Thiên, ngươi là huynh đệ của hắn sao? Vậy Bổn vương có quan hệ như thế nào với ngươi?"

Ta đã không thể xác định được, bạch y công tử chính trước mặt là Lạc nhi mà ta vẫn tâm tâm niệm niệm, vợ của ta.

Thân thể hắn đột nhiên run một cái, lảo đảo lùi một bước, mang hận mà nói: "Vân Hận Thiên nhiều lần hành thích vương phi, nên chính là kẻ thù của Vương gia, Vương Gia cho là như thế nào? Thù này, phải sâu lại càng sâu thêm một chút, Vân Hận Thiên, sẽ để cho ngươi tận mắt nhìn thấy, kẻ thù của ngươi tàn nhẫn đến cỡ nào!"

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất lấy trường kiếm đâm trúng vai trái Thượng Quan Vũ Điệp, trong nháy mắt đổ máu đầm đìa, Thượng Quan Vũ Điệp không ngừng kêu thảm thiết, vang dội bầu trời đêm.

Hắn cười dài một tiếng, "Thượng Quan Vũ Điệp, đau không? Tối nay, Bản công tử tạm thời giữ lại cánh tay trái tạm thời ở lại trên vai của ngươi, Bản công tử muốn cho ngươi đau không cách nào hô hấp, muốn cho ngươi hối hận về tất cả những chuyện ác mà ngươi đã làm!"

Hắn ném cho ta một câu, "Long Ngạo Thiên, ngươi nhớ, Bản công tử họ Vân, tên Hận Thiên!"

Hắn muốn đi, thị vệ của ta đi cản hắn, ta đè ép đau đớn trong lòng, nhàn nhạt ngăn lại, "Toàn bộ lui ra!"

Ta nghe thấy trong câu nói cuối cùng của hắn có bất đắc dĩ cùng phẫn hận, mỗi một lần hắn ám chỉ với ta thân phận của hắn, đều vội vã rời đi, hắn đang trốn tránh ta hỏi, Lạc nhi của ta nhất định đang chịu đựng một nỗi thống khổ mà ta không thể nào tưởng tượng được.

Ta chỉ có thả hắn rời đi, chỉ có thể làm theo ý hắn, ta không thể ích kỷ nữa, ta tin tưởng, cuối cùng có một ngày, ta sẽ tận mắt thấy, dung nhan của hắn dưới khăn che mặt.

Ta trằn trọc đi trên phố trường an, hi vọng có thể tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia.

Mỗi lần ta thấy một nữ tử mặc bạch y, sẽ nhanh chóng chạy tới, xem một chút có phải nàng hay không.

Ta nghĩ ta thật sự điên rồi, ta lại một lần nữa mất đi tin tức của hắn.

Bởi vì đêm đó, ta nghe thám tử mai phục ở phủ tướng quân hồi báo, ngay đêm đó Vân Hận Thiên Phong Liệt Diễm bị quân của Thượng Quan Lôi chặn đánh giữa đường, hắn đả thương Thượng Quan Mạc, nhét vào cửa phủ tướng quân, sau đó, không biết tại sao hắn lại ngã xuống đất ngất đi .

cả ngày ta tâm hoảng ý loạn, ta không biết đi đâu để tìm kiếm nàng, ta sợ nàng lại một lần nữa bị thương, mặc dù ta ghen tỵ Phong Liệt Diễm có thể canh giữ ở bên người nàng, nhưng hiện tại ta chỉ mong Phong Liệt Diễm có thể bảo vệ tốt nàng, để cho Lạc nhi của ta có thể bình an.

Lạc nhi, nàng đang ở đâu? Vì sao ta không nghe thấy tin tức của nàng? Cảnh châu ta cũng phái người đi, vẫn không có nàng.

Phong Liệt Diễm, ngươi mang nàng đi nơi nào?

Vì sao chỉ còn lại ta, một mình tịch mịch.

Ban đêm, ta lại nằm mộng, trong mộng, Lạc nhi dùng một tay kéo Phong Liệt Diễm, nàng nói, ta sẽ không thích ngươi, bên cạnh ta có Phong Liệt Diễm như vậy đủ rồi!

Ta muốn bắt lấy tay của nàng, nhưng không có một chút hơi sức nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio