Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng Thượng giá lâm!”
Lạc Tử Vũ đang trong phòng ăn dùng bữa tối nghe thái giám tuyên giá xong lập tức chạy đến:
“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng!”
Lạc Quân Tường vội vàng đi vào Thần Hi cung nhưng không nhìn thấy bóng dáng Phượng Tần đâu liền hỏi:
“Tử Vũ, phụ thân ngươi đâu rồi?”
“Bẩm phụ hoàng, phụ thân nói trong người không thoải mái, hiện đang nằm trong tẩm thất nghỉ ngơi.”
“Nếu như vậy thì Tử Vũ ngươi tiếp tục dùng bữa đi, Trẫm qua xem y.”
“Vâng, phụ hoàng.”
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, Lạc Quân Tường một mình bước vào.
Nghe thấy thanh âm mở đóng cửa, Phượng Tần lập tức dùng ống tay áo lau khô nước mắt trên mặt, mang theo giọng mũi nặng nề hỏi:
“Ai?”
Nhìn chóp mũi hồng hồng của Phượng Tần, ánh mắt khóc đến sưng đỏ, nước mắt vẫn còn vương lại trên mặt, trong lòng Lạc Quân Tường cảm thấy vô cùng đau đớn. Nguyên lai mình ở ngự thư phòng lạnh nhạt lại khiến ái nhân bị tổn thương nghiêm trọng thế này.
Thấy rõ người tới, Phượng Tần lẳng lặng từ trên giường ngồi dậy, hai người cứ như thế mà nhìn chằm chằm vào nhau, không phát ra âm thanh gì.
Cuối cùng, Lạc Quân Tường phá vỡ im lặng.
“Tần, ngươi khóc.”
Hắn ngồi bên mép giường, sờ khuôn mặt của Phượng Tần nói:
“Thực xin lỗi, ở trong ngự thư phòng Trẫm quá lạnh nhạt làm tổn thương ngươi. Vừa nãy Trẫm đã suy nghĩ kỹ. Trẫm yêu ngươi là bởi vì ngươi chính là ngươi, chứ không phải vì ngươi là Phượng Tần nên mới yêu ngươi, đến bây giờ cuối cùng Trẫm cũng hiểu được.”
Nghe hắn nói một đống lớn bởi vì yêu, cho nên yêu làm Phượng Tần hồ đồ, loạn hết cả lên:
“Hiểu được cái gì?”
“Trầm hiểu được, Trẫm yêu ngươi, không phải vì ngươi là Phượng Tần, mà chính là yêu linh hồn ngụ trong cơ thể này.”
Nói xong, Lạc Quân Tường cứ thế nhìn Phượng Tần, không mở thêm lời gì khác. Hắn biết bây giờ thứ Phượng Tần cần là thời gian để tiêu hóa những lời mình vừa nói.
Vậy…Vậy ý của Quân Tường là…..Là hắn….Người hắn yêu chính là bản thân mình!
Phượng Tần cao hứng nhào vào lòng Lạc Quân Tường, ôm cổ hắn nói:
“Cảm ơn ngươi, Quân Tường, cảm ơn ngươi đã yêu ta.”
Siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của y, Lạc Quân Tường nhẹ nhàng nói:
“Tần.”
“Ân.”
“Bữa tối Trẫm mới ăn có mấy miếng liền thưởng hết toàn bộ cho Tiêu công công rồi. Hiện tại Trẫm đói bụng.”
“Ta cũng không có ăn bữa chiều. Vậy hiện giờ chúng ta ăn gì?”
Tiểu miên dương (dê con a~) đơn thuần hỏi.
“Thứ Trẫm muốn ăn chính là món có tên gọi ‘Phượng Tần’.”
Đại sắc lang trực tiếp nói suy nghĩ trong lòng mình ra, không đợi tiểu miên dương có hành động gì liền lập tức hôn lên môi y.
Đôi môi Phượng Tần khẽ mở, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt bất ngờ, vươn đầu lưỡi của mình ra gắt gao cuốn lấy đầu lưỡi đối phương kéo về trong miệng mình. Mật trấp (e hèm chính là nước bọt đó)
giao hòa trong miệng, không phân rõ là của ai nữa. Hai người kịch liệt đáp lại đối phương. Tay cũng không có nhàn rỗi, nóng vội cởi y phục người kia ra…
“A…Quân Tường….”
Phượng Tần quỳ sấp trên giường, tiếp nhận Lạc Quân Tường tiến vào từ phía sau. Hai tay túm chặt lấy chăn đơn dưới thân, không nhớ rõ hai người đã làm bao nhiêu lần.
Lạc Quân Tường dùng một tay đỡ lấy thắt lưng của ái nhân dưới thân, một tay đùa giỡn với ngọc hành đã ngẩng cao đầu của y, liên tiếp rút hạ thân to trướng cứng rắn của mình ra rồi lại tiến thật sâu vào bên trong.
“A…Quân Tường…Nhanh lên…Ân…”
Bị Lạc Quân Tường tiền hậu giáp công, (tiến công từ hai phía) Phượng Tần cảm thấy bản thân sắp không khống chế được.
“A….Không…”
Làn da nõn nà của Phượng Tần đã không còn một chỗ nguyên vẹn, cả người bị lấp đầy bởi những dấu hôn đỏ hồng, ngay cả bên trong bắp đùi chỗ gần mông nhất Lạc Quân Tường cũng không buông tha.
Lạc Quân Tường nóng như lửa đốt nhìn mật huyệt đã thừa nhận mình rất nhiều lần, màu sắc đỏ rực như huyết mã não đã sít sao ôm lấy dục vọng thô trướng của mình, chỉ cần mình khẽ rút dục vọng của bản thân ra, mật huyệt quyến rũ kia sẽ hơi co rút vào, nhìn thật mê người…
“Ô…Quân Tường…Buông tay…Ân a… Để cho ta xuất…”
Ngay khi Phượng Tần không thể chịu được nữa muốn xuất ra, Lạc Quân Tường dùng ngón trỏ bịt cái lỗ nhỏ kia lại.
“Ha…Tần…Chúng ta cùng nhau…Ha…”
Lạc Quân Tường vừa tăng tốc độ ra vào vừa nói.
“A…Mau…”
Phượng Tần đã không thể phân biệt rõ ràng nước trên mặt mình là mồ hôi hay là nước mắt nữa, hàm răng cắn chặt lấy bờ môi dưới đã bị hôn đến đỏ ửng. Những tiếng rên rỉ thoát ra , chiếc đầu không ngừng lắc lắc theo những va chạm từ phía sau. Mái tóc đen nhánh cũng lay động .
“Quân Tường…Ngô…”
“A…”
Cuối cùng Lạc Quân Tường bắn ra dục vọng của bản thân trong cơ thể Phượng Tần, đồng thời cũng buông tay ra.
“Ân…”
Bàn tay ngăn trở mình phóng ra đã buông, tiểu huyệt phía sau bị dẫn đến cao trào. Hai loại khoái cảm cùng đến khiến Phượng Tần giống như tiến vào thiên đường.
Lạc Quân Tường rút dục vọng của bản thân ra, xoay người nằm trên giường ôm lấy Phượng Tần vào trong lòng, để y nằm úp sấp trên người mình. Bàn tay vén những lọn tóc dính trên mặt Phượng Tần, hé ra gương mặt vì đến đỉnh điểm mà đỏ bừng.
“Rất mệt sao?”
Không đếm được trong đêm nay hai người đến tột cùng là làm bao nhiêu lần, nhưng Lạc Quân Tường phát hiện ra ham muốn của mình đối với y vĩnh viễn không bao giờ là đủ.
Phượng Tần lắc lắc đầu.
“Quân Tường, ta muốn tắm rửa.”
Tuy rằng da thịt hai người chạm vào nhau, ôm nhau thế này cảm giác tuyệt lắm. Nhưng mồ hôi và tinh khí dính trên người rất khó chịu.
“Được rồi, tắm rửa xong Trẫm sẽ bôi thuốc cho người. Vừa rồi làm rất kịch liệt, chắc ngươi đã bị thương.”
Biết ái nhân nói đến nơi nào bị thương, Phượng Tần đỏ mặt gật gật đầu.
Lạc Quân Tường đứng lên, tùy tiện cầm một bộ y phục khoác lên người rồi giúp Phượng Tần mặc quần áo, sau đó ôm ngang lấy y.
“Người đâu.”
Hai thái giám canh giữ ở ngoài cửa lập tức đi vào.
“Khấu kiến Hoàng Thượng, khấu hiện nương nương.”
“Các người đem chăn đệm trên giường thay đi, lấy cái mới đến.”
“Dạ!”