Du thuyền chạy ra giữa biển, nhìn nhìn cảnh bích hải lam thiên, Kevin dựa người vào lan can phía đuôi du thuyền, hưởng thụ cảm giác thoải mái khi gió biển thổi tới.
Lí lâm đi đến phía sau Kevin, vươn tay vỗ vỗ vai hắn: “Này, Kevin, sao lại một mình đứng ngẩn người ở đây vậy.”
“Ta không phải ngẩn người, ta chính là hưởng thụ hương vị biển.”
Câu trả lời của Kevin khiến Lí Lâm bất hỏi không suy nghĩ: “Hương vị biển? Biển có hương vị gì a, chẳng phải nước biển đều mặn sao, đừng để ý đến hương vị gì nữa , tất cả mọi người đều ở phía trước thưởng ngoạn, còn thiếu ngươi , mau tới đi.” Nói xong, không để ý tới Kevin có muốn đi hay không, liên kéo hắn đi về phía trước.
“Này, ngươi như vậy không được, ngươi rõ ràng vừa mới xuất hồng tâm cơ mà, không được đổi!”
“Không cần so đo như thế chứ? Trò chơi thôi mà.”
“Trò chơi thì cũng có qui tắc của trò chơi, mọi người nói xem có đúng không?”
“Đúng đúng, mau quay về hồng tâm của ngươi đi!”
“Ha ha. . . . . . !”
Ngay lúc bọn họ đều rất hưng phấn, một người chỉ tay về phương xa “Các ngươi xem kìa!” ánh mắt của mọi người đều hướng theo tay hắn, một con sóng lớn cao như núi hướng du thuyền bọn họ mà lao đến, “Không hay rồi, là sóng thần!”
“Làm sao giờ, cho dù hiện tại hướng thuyền quay trở lại cũng không kịp nữa a!”
“Ô. . . . . . Ta không muốn chết. . . . . .”
“Sớm biết thì sẽ không ra đây. . . . . .”
“Cứu mạng a. . . . . . Cứu mạng a. . . . . .”
Tất cả mọi người khóc lóc thảm thiết, cơn sóng thần vô tình vẫn cứ lao đến, du thuyền bị đánh nghiêng , tất cả mọi người rơi xuống biển, trong giờ khác này, Kevin nhớ tới cha mẹ ở Anh Quốc xa xôi, vĩnh biệt cha mẹ yêu quý, huynh đệ tỉ muội…