Phượng Tần

chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Còn có mười ngày nữa là đến hội tân xuân rồi, đại bộ phận mọi người trong cung vì nghênh đón ngày hội long trọng mỗi năm một lần này mà vô cùng bận rộn. Bởi vì cuối năm cho nên mỗi ngày đều có một đống lớn tấu chương từ các nơi dâng tới chờ Lạc Quân Tường phê duyệt, thường xuyên phải làm việc đến nửa đêm mới có thể nghỉ ngơi. Thấy ái nhân bận rộn như thế, Phượng Tần cũng thực săn sóc không đi quấy rầy hắn.

Đó là lí do mà thân là hai kẻ nhàn rỗi nhất trong Vĩnh Tường Cung – Phượng Tần và Lạc Tử Vũ giờ đang ngồi trong đại sảnh ngẩn người.

“Phụ thân, thật nhàm chán a, tất cả mọi người đều vội vã chuẩn bị lễ mừng năm mới, không có thời gian rảnh cùng chúng ta đá bóng.”

“Thì là vậy đó, còn tưởng rằng có thể tổ chức thành mỗi đội mười một người để thi đấu.”

Khó có được ở Vĩnh Tường Cung nhiều người như thế. Bỗng nhiên Phượng Tần giống như nhớ tới cái gì lập tức đề nghị:

“Vũ Nhi, chúng ta có thể chuẩn bị một loại lễ vật đặc biệt tặng cho phụ hoàng ngươi a.”

“Lễ vật?”

Lạc Tử Vũ nhíu đôi mày xinh đẹp nói:

“Phụ thân, ngài đừng quên phụ hoàng là vua một nước a. Người cái gì cũng có, ăn có, mặc có, trò chơi, trang sức, mỗi thứ đều là tốt nhất.”

Vũ Nhi nói có lý. Quân Tường là Hoàng Đế, còn cái gì không có đây. Vậy phải tặng cái gì đây? Phượng Tần thấy vô cùng phiền não. Từ khi quen hắn đến nay, cũng đều chỉ có hắn tặng đồ cho mình, bản thân mình lại không có tặng nửa vật nào cho hắn. Tuy rằng nói hắn là Hoàng Đế, tất cả mọi thứ trong thiên hạ đều là của hắn nhưng mình luôn nghĩ muốn tặng thứ gì đó thật đặc biệt để biệt lộ tình cảm của mình với hắn.

“Vũ Nhi, ngươi giúp phụ thân suy nghĩ chút đi.”

Cứ như vậy, hai phụ tử lẳng lặng ngồi một chỗ suy nghĩ chuyện này, thời gian bất tri bất giác trôi qua…

“Ta nghĩ ra rồi!”

Không biết qua bao lâu, Phượng Tần đột nhiên lớn tiếng nói.

Bị y nói lớn tiếng như thế, Lạc Tử Vũ còn đang chìm vào trong suy nghĩ xem tặng gì cho phụ hoàng bị dọa giật nảy mình.

“Phụ thân, ngài bỗng nhiễn kêu lớn như thế làm ta sợ muốn chết.”

Nó dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ ngực.

“Phụ thân ngài nghĩ ra tặng phụ hoàng cái gì?”

“Chính là…pháo hoa.”

Phượng Tần đắc ý nói, nhớ rõ trong sách của Liệt Nhật quốc có ghi lại cách tinh luyện của một số nguyên tố hóa học, đáng tiếc bọn họ còn không biết vận dụng linh hoạt. Nói cách khác là có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa, thậm chí là làm thành vũ khí. Tinh luyện chúng đối với một thiên tài vật lí như y mà nói căn bản là ‘easy job’ (chuyện nhỏ ). Pháo hoa lúc y ở Anh quốc cũng đã từng làm thí nghiệm thành công cho nên lễ vật này nhất định có thể làm cho Quân Tường.

Pháo hoa? Lạc Tử Vũ chưa từng nghe nói về thứ này.

“Phụ thân, pháo hoa là cái gì? Hoa…không phải chỉ dùng để thưởng thức ngắm nhìn thôi sao?”

“Đúng, là để thưởng thức ngắm nhìn. Chỉ có điều nó không phải thực vật, nó giống như pháo cần dùng lửa.”

Phượng Tần nói.

Có loài hoa cổ quái như thế?

Lòng hiếu kì của Lạc Tử Vũ bị Phượng Tần gợi lên, thật sự rất muốn nhìn a.

“Phụ thân, vậy pháo hoa kia làm như thế nào, cần những gì?”

“Cần một ít công cụ để tinh luyện, hơn nữa quan trọng là chúng ta phải bí mật tiến hành bởi vì trong yến hội đón chào năm mới chúng ta phải cấp cho phụ hoàng ngươi một điều kinh hỉ. Nói thêm chế tạo pháo hoa lần này cũng có thể nâng cao tri thức vật lí của ngươi lên một bậc.”

Tặng lễ vật cho ái nhân, lại có thể coi như một lần dạy học thực nghiệm, thật là nhất cử lưỡng tiện.

Từ sau khi đến thư viện đọc sách, Lạc Tử Vũ phát hiện ra những tri thức vật lí phụ thân dạy cho mình có thể vận dụng trong cuộc sống càng lúc càng nhiều, chỉ có lợi chứ không hại nên nó đối với vật lí tràn đầy hứng thú. Nghe phụ thân nói thế, nó cao hứng vỗ tay nói:

“Thật tốt quá.”

Thấy nhi tử thích mình dạy kiến thức như thế, Phượng Tần cảm thấy rất vui mừng. Dù sao trong tương lai mình cũng được công nhận là thiên tài vật lí, bây giờ tuy đi vào cổ đại nhưng hy vọng có thể truyền thừa tiếp xuống. Hơn nữa, trong cuộc sống hàng ngày có rất nhiều việc dùng tri thức vật lí sẽ dễ dàng giải quyết hơn.

“Được rồi, chúng ta gọi Tiểu Tương cùng nhau làm đi.”

“Gọi Tiểu Tương? Tại sao, phụ thân? Ngài không phải nói bí mật tiến hành sao? Nếu càng nhiều người thì khả năng bị phụ hoàng biết được sẽ càng lớn.”

Lạc Tử Vũ khó hiểu nói.

“No, no, no!”

Phượng Tần lắc lắc ngón trỏ phân tích:

“Thứ nhất, Tiểu Tương là người chúng ta tin tưởng, thứ hai, chúng ta cần một số thứ, nếu Tiểu Tương đi chuẩn bị thì sẽ không bị nhiều người chú ý, thứ ba, thời điểm yến hội chúng ta không thể rời khỏi, phải nhờ Tiểu Tương phóng pháo hoa này.”

“Nguyên lai là như vậy.”

Lạc Tử Vũ phút chốc liền bừng tỉnh.

Phượng Tần đi đến bên người Lạc Tử Vũ ôm lấy nó.

“Vậy giờ chúng ta đi tìm Tiểu Tương rồi cùng làm đi.”

“Được phụ thân ôm như thế này thật thoải mái.”

Lạc Tử Vũ ôm lấy cổ Phượng Tần, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa trên vai, chu cái miệng nho nhỏ oán giận nói:

“Từ khi phụ thân ở cùng một chỗ với phụ hoàng đều rất ít ôm Vũ Nhi.”

Nghe nhi tử nói như thế, Phượng Tần cũng hiểu được mấy tháng gần đây đã hơi xem nhẹ Vũ Nhi. Cánh tay ôm lấy nó không khỏi siết chặt lại, dùng hành động này bày tỏ sự xin lỗi với nhi tử.

Lạc Tử Vũ nhìn thấy trên cổ Phượng Tần có một dấu màu hồng hồng. không kìm được tò mò hỏi:

“Phụ thân, sao ở chỗ này của người lại có cái dấu vậy, là bị sâu cắn sao?”

Nó vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ,

“Dấu lớn thế này, còn sâu kia nhất định không nhỏ, sẽ bị đau hoặc ngứa sao?”

“Ách, không…không ngứa”

Bị nhi tử hỏi khờ dại như thế, mặt Phượng Tần lập tức đỏ lên. May mà mình không thích có hạ nhân đi theo bên người, bằng không bọn họ nghe được Vũ Nhi hỏi như vậy, đến lúc đó xấu hổ muốn chết. Nếu ái nhân biết nhi tử nói hắn là con sâu, không biết sẽ có phản ứng gì đây?

“Khấu kiến nương nương, khấu kiến tiểu chủ tử.”

“Bình thân, tìm Tiểu Tương đến đây giúp ta.”

“Nô tài tuân chỉ.”

Đưa mắt nhìn ra ngoài, trừ bỏ thái giám, cung nữ ở cửa ra, mọi người còn lại đều vì hội tân xuân sắp tới ở trong Vĩnh Tường Cung mà không ngừng bận rộn.

Trong chốc lát, gã thái giám kia đã đưa Tiểu Tương đến trước mặt Phượng Tần.

“Tiểu Tương khấu kiến nương nương, không biết nương nương tìm Tiểu Tương có điều gì căn dặn?”

“Tiểu Tương, vào đây rồi nói sau.”

Đi vào trong phòng, Phượng Tần nói cho Tiểu Tương những thứ mình cần sau đó bảo hắn nhanh chóng chuẩn bị hơn nữa hàng nghìn hàng vạn lần căn dặn là càng ít người biết càng tốt.

Tuy rằng những thứ Phượng Tần muốn hơi kì quái còn có một số thứ đặc biệt phải ra ngoài cung tìm nhưng dù sao Tiểu Tương cũng là thái giám bên người Phượng phi hiện tại được Hoàng Thượng sủng ái nhất cho nên giữa trưa ngày hôm sau Tiểu Tương liền đưa những thứ y cần đến trước mặt y.

Phượng Tần vì muốn tặng cho ái nhân một điều kinh hỉ trong yến hội thế là dưới sự giúp đỡ của Tiểu Tương và Lạc Tử Vũ, triển khai bí mật chế tạo pháo hoa…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio