Hai ngày sau, thời tiết ôn hòa, điểu ngữ hương hoa, Lạc Quân Tường ngồi trong Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương. Làm đã lâu, Lạc Quân Tường buông bút lông trong tay, nhìn cảnh sắc bên ngoài qua khung cửa, nghe điểu ngữ thánh thót, không tự chủ được mà hồi tưởng ── ngày đó thời tiết cũng ôn hòa, dễ chịu thế này.
Một tay vân vê cằm, ánh mắt lạc thần, Lạc Quân Tường hồi tưởng về chuyện mấy tháng trước xảy ra cũng tại Ngự Thư Phòng này. . . . . .
Phượng Tần ngồi ở chỗ kia, bất đắc dĩ nhìn đống sách vở trên bàn. Lạc Quân Tường lại bắt chép “Bách Gia Tính” lại một lần. Ai, trời đẹp như thế, không học là tốt nhất. “Bách Gia Tính”hay ho chỗ nào chứ? Chớp mắt thật nhanh, Phượng Tần đột nhiên nghĩ ra một cách, thế là cậu đứng lên, đi đến chỗ Lạc Quân Tường, thấy đống tấu chương đã phê duyệt xong, an tâm mà ngồi ngay sau lưng người yêu, hai tay ôm lấy cổ, "Quân Tường, hôm nay thời tiết tốt thế, chúng ta không học nữa được không?" Để đạt hiệu quả tối đa, Phượng Tần còn nghịch ngợm thổi nhẹ vào tai Lạc Quân Tường một hơi.
Bị Phượng Tần lộng cho một trận như thế, Lạc Quân Tường đột nhiên cảm thấy một số chỗ trên thân thể nóng rực lên."Không học à, thế không biết Hoàng Hậu của Trẫm giờ muốn làm gì?" Lạc Quân Tường lôi tay kéo cậu từ phía sau ra đằng trước, ấn xuống ngồi ngay trên đùi mình.
Làm cái gì à? Kỳ thật Phượng Tần cũng chưa nghĩ tới, chỉ là đột nhiên không muốn học thôi, "Hôm nay thời tiết tốt thế, ta không muốn học gì cả, muốn làm chuyện khác nhưng cũng không biết làm gì, không biết Hoàng Thượng có đề nghị gì hay nào?" Nói xong, môi Phượng Tần không ngừng lướt nhẹ qua môi Lạc Quân Tường.
Mắt Lạc Quân Tường lóe tà quang, quay sang ra lệnh cho hạ nhân: "Tiêu công công, Trẫm có chuyện cần thương lượng cùng Hoàng Hậu, ngươi đi ra ngoài đi. Nhớ đóng cửa, bất luận nghe được thanh âm gì, không có lệnh truyền của Trẫm, bất luận ai cũng không được tiến vào."
"Vâng, lão nô tuân mệnh." Hoàng Thượng và Hoàng Hậu thật đúng là không phải luyến ái thông thường. Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ thân mật như thế, nhưng người không muốn nhìn như Tiêu công công cũng không tránh khỏi đỏ mặt ngượng ngùng.
Nhìn tiêu công công đóng chặt cửa rồi, Lạc Quân Tường nói: "Tần, ngươi đã không muốn chép 《 Bách Gia Tính 》, Trẫm có cách khác giúp ngươi bổ túc."
"Cái gì? Học bổ túc?" Cái phải học còn học khong xong, bây giờ còn phải học bổ túc? "Quân Tường, khó được một hôm trời đẹp, chúng ta có thể đi thả diều, đá bóng, hoặc là xuất cung du ngoạn cũng được, không cần học nữa được không?" Phượng Tần ngồi trên đùi Lạc Quân Tường mà vặn vẹo làm nũng.
Thừa dịp Phượng Tần không chú ý, Lạc Quân Tường một tay dúi đầu y xuống, áp thượng môi mình.
Phượng Tần trừng mắt thật lớn, "Ngô. . . . . . Quân…. hà, ân. . . . . . Phác tố nói. . . . . . Phô tây sao?" (Quân Tường, ngươi không phải vừa nói học bổ túc sao )Bởi vì môi đã bị Lạc Quân Tường không ngừng xâm lược, lời nói của Phượng Tần ngắn ngủn đứt quãng .
Lạc Quân Tường không thèm trả lời cậu, tiếp tục mê đắm trong nụ hôn của hai người, âm mưu lấy hành động để “dạy bổ túc” cho người yêu.
Lạc Quân Tường dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích đầu lưỡi đối phương, khiến khoang miệng của Phượng Tần có cảm giác ngứa ngáy, không còn tâm trí đâu mà hỏi han nữa. Hai người dây dưa một hồi, môi ngậm môi, thân sát thân, tiếng rên rỉ bắt đầu vang lên. . . . . .
Hạ thân cảm nhận được dương vt cứng nóng, Phượng Tần cuối cùng cũng hiểu được “học bổ túc theo cách khác” của người yêu là làm cái gì , nhưng nơi này là Ngự Thư Phòng, hơn nữa khoảng cách bàn học đến cửa không xa, bên ngoài còn có người nữa. Phượng Tần lấy tay đẩy Lạc Quân Tường ra, "Quân Tường, ngươi muốn ta ta không phản đối, hơn nữa ta cũng muốn ngươi mà." Đối với mấy lời ái tình này, Phượng Tần cũng không hề ngượng ngùng bày tỏ, hoàn toàn thẹn thùng như người đương thời, "Nhưng nơi này là Ngự Thư Phòng, Tiêu công công và Hứa Diệp đang đứng ngoài cửa sẽ nghe được mất. Không bằng chúng ta trở về Vĩnh Tường Cung trước đã được không?"
Lạc Quân Tường cởi bỏ phát quan trên đầu Phượng Tần, một làn tóc đen nhánh xỏa xuống, "Bọn họ đã sớm biết, Tiêu công công theo Trẫm lâu như thế, nghe Trẫm ra lệnh cũng hiểu Trẫm muốn làm gì. Hơn nữa Trẫm sủng hạnh Hoàng Hậu trong cung là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Bọn họ cũng sẽ tự hiểu mà."
Nghe xong mấy lời ngụy biện này, hai má Phượng Tần đỏ bừng như lửa, thiếu chút nữa là ngã lăn ra ngất.
Môi Lạc Quân Tường lại bắt đầu tấn công cổ thon trắng tựa ngọc của người yêu, "Ân. . . . . . Quân Tường. . . . . . Chúng ta trở về. . . . . . Ân. . . . . . Phòng được không?" Phượng Tần chưa từ bỏ ý định cầu xin.
"Không được, lần này là ngươi khơi mào trước !!!!!." Lạc Quân Tường bắt đầu cởi bỏ thượng y của Phượng Tần, môi vẫn không ngừng hoạt động, nhưng là vẫn là cảm thấy không thỏa mãn, giật một phát gần đứt đai lưng. Phượng Tần lòng muốn ngăn cản nhưng lại chậm tay chậm chân, đai lưng đã trượt theo hông đánh “xoạt” xuống đất. Y phục bị lột bỏ, lộ ra bộ ngực trắng noãn cùng hai đóa thủ du hồng hồng, "Cái gì. . . . . . Ta khơi mào á? Ta. . . . . .A. . . . . . Khơi mào lúc nào chứ?"
"Vốn Trẫm cũng đã thèm rồi , nhưng thấy ngươi phải chép bài nên bỏ qua để ngươi tiếp tục học; Ai ngờ ngươi thản nhiên đến khiêu khích Trẫm, còn thổi vào tai ta, làm dục vọng của ta lại bùng lên, còn trách ai nữa? ." Lạc Quân Tường ngẩng đầu bắt chước Phượng Tần, thổi nhẹ một hơi vào tai y.
Phượng Tần cuối cùng cũng hiểu ra người mình yêu là kẻ nơi nào cũng có thể nổi hứng động dục cho được, Phượng Tần giờ biết hối hận muộn màng, "Nhưng mà. . . . . . A. . . . . ." Phượng Tần đang định nói thì bị Lạc Quân Tường cản lại, môi Lạc Quân Tường đích thần thản nhiên cắn vào đóa thủ du trên ngực cậu, dùng đầu lưỡi mà liên tục vừa hấp vừa liếm. . . . . .
Phượng Tần thấy mình sắp vẫy cơ trắng đầu hàng đến nơi , "Bọn họ ân. . . . . . nghe thấy mất. . . . . . A. . . . . ."
"Tần, yên tâm, chỉ cần thả mình theo cảm giác là được." Lạc Quân ngẩng lên an ủi, "Bọn họ không dám nghe lén hoặc nhìn lén, cũng không dám nói lung tung đâu." Lạc Quân Tường bế Phượng Tần đặt lên bàn ngự, bàn tay to vung lên, dẹp mạnh sách vở với tấu chương qua một bên, còn lại mấy thứ vương vãi lung tung trên mặt đất , để chỗ cho trước là cái mông, sau là cả thân hình của đương kim Hoàng Hậu. (=)) )
Lạc Quân Tường dùng đầu lưỡi không ngừng chạy dọc trên người Phượng Tần, tay cũng không nhàn rỗi, nhanh như chớp đã cởi xong ngoại y. Cảm giác hạ thân lạnh run, Phượng Tần mới biết quần đã bị lột sạch , toàn thân một mảng lõa lồ nằm trên bàn ngự thường dùng phê duyệt tấu chương, nơi giữ Hoàng Ấn. . . . . .
Lạc Quân Tường tay không ngừng men xuống dưới, cuối cùng sờ đến ngọc hành của người yêu, giọng ma mị khiêu khích hỏi, "Thế nào, Tần, còn muốn về Vĩnh Tường Cung không?"
Bị khiêu khích đến mất hết lý trí, Phượng Tần lắc đầu thật mạnh, "Ân. . . . . . Ta. . . . . . Ta không biết. . . . . . Ô. . . . . . Đừng. . . . . ." Nhưng dù sao cậu cũng chưa quên bên ngoài còn có người, nên tận lực cánh sinh mà nuốt lấy tiếng rên dâm loạn của chính mình.
Lạc Quân Tường một tay giữ chặt hai tay cậu, một tay cầm bút lông mà trườn theo ngọc thể của người yêu, "Tần, giờ Trẫm sẽ dạy bổ túc cho ngươi." Đầu bút lông nhẹ nhàng kích thích lướt trên phiếm da thịt ngày càng ửng hồng, "Biết Trẫm đang viết chữ gì đây không? Đoán không ra là phải chịu phạt nhé."
"Không. . . . . . Ân a. . . . . . biết. . . . . ."
Bút lông đột nhiên quét ngang qua ngọc hành đang ngẩng cao nóng bỏng, đột nhiên mang tới kích thích mãnh liệt, "Ân. . . . . ." Phượng Tần cắn chặt môi dưới, ngăn không được tiếng rên từ họng tuôn ra, "Quân Tường. . . . . . Ngươi….A. . . . . . Tha. . . . . . Tha ta. . . . . . được không. . . . . . A. . . . . ."
Vẻ mặt nửa như cự tuyệt, nửa như mời gọi của người yêu làm cho Lạc Quân Tường xém chút kìm không nổi. "Hư! Từ từ sẽ đến lúc mà, đừng nóng vội." Bút mao mềm mại tiến vào âm nang. Phượng Tần vươn hai tay muốn đẩy bút lông ra, lại một lần nữa bị cánh tay kia chặn lại. Dục vọng không thỏa mãn, lại không được giải phóng lại không ngừng kích thích đại não của Phượng Tần, sự kiên quyết của người yêu làm cho cậu không thể nhịn được mà khóc ra tiếng, "Hư. . . . . . Quân Tường. . . . . . A. . . . . ."
Thấy nước mắt của Phượng Tần , Lạc Quân Tường lập tức buông bút lông trong tay xuống, hôn hết nước mắt kia mà nói: "Được, được, Trẫm không chơi nữa." Tay cẩn thận bành ra môi dưới của Phượng Tần đã sắp bị cắn nát, "Ngoan, nhả ra, đừng cắn đôi môi của Trẫm chứ."
Nghe xong những lời này của hắn, Phượng Tần nhịn không được mở to hai mắt trừng trừng nhìn hắn, trong lòng tự nhủ: cái gì mà môi của ngươi, đây là môi của ta mà!
Lạc Quân Tường thân thủ cầm ngọc hành đã muốn sưng đỏ, tiết dm thủy của Phượng Tần mà vuốt ve, dùng chính dịch thủy mà bôi trơn khắp thân ngọc hành, lại trượt thêm xuống dưới. Ánh mắt nhẹ nhàng, ôn nhu, chăm chú hướng theo tay, làm cho người hay hưởng thụ tình ái ôn nhu như Phượng Tần phải ngượng chín cả người, "Quân Tường. . . . . . A. . . . . . Đừng. . . . . . Đừng nhìn. . . . . ."
"Trẫm muốn xem mỗi biến hóa trên thân thể của Tần."
Một trận khoái cảm theo phần eo hướng thẳng lên đại não, nổ cái “đoành”, Phượng Tần tiết dịch tràn tay Lạc Quân Tường.
Lạc Quân Tường buông tay Phượng Tần ra, tay kia dính đầy dịch tiết xâm nhập vào hạ đạo, chậm rãi thâm nhập, cảm giác được những chấn động nhẹ nhàng liên tục của Phượng Tần, "Tần, nếu thấy đau phải nói cho Trẫm biết."
"Ân!" Phượng Tần kéo đầu người yêu xuống thấp, khẽ hôn lên môi, ánh mắt chứa chan tín nhiệm: "Ta biết ngươi sẽ cẩn thận mà. Hơn nữa là ngươi, ta không sợ."
Tiểu huyệt đã mở rộng, liền nuốt trọn bốn ngón tay , "Quân Tường. . . . . . Ân. . . . . . Ta muốn. . . . . . có thể . . . . . ."
Được Phượng Tần cho phép, Lạc Quân Tường cởi bỏ mảnh y phục cuối cùng trên người, tách hai chân thon dài kia, đặt hai bên hông mình, đỡ lấy eo nhỏ của người yêu, từ từ đưa Phượng Tần chậm rãi ngồi xuống, cúc huyệt nuốt gọn lấy dục vọng phừng phừng của mình. . . . . .
Mông nhẹ nhàng hạ xả, tư thế này lần đầu tiên làm qua, vì sợ người biết mà phải ráng nhịn không dám rên, cảm giác yêu đương vụng trôm, tất cả làm cho Phượng Tần điên cuồng không thôi, Phượng Tần gắt gao cắn lên vai Lạc Quân Tường, nhỏ giọng rên rỉ, không nhịn được mà rơi lệ, nhưng lần này không phải vì không chịu được mà vì tình cảm quá mãnh liệt.
Sau một hồi khoái cảm ngập tràn, Phượng Tần lại một lần nữa bắn ra yêu dịch, lại cắn bả vai người yêu thêm phát nữa. . . . . .
"A. . . . . ." Lúc này đồng thời, Lạc Quân Tường cũng xuất tinh trong người tình nhân. . . . . .
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ ── nếu kiếp sau còn có thể bên nhau, chúng ta vẫn muốn bên nhau!
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Lạc Quân Tường vận lại y phục cho hai người. Phượng Tần ngồi rũ trong lòng Lạc Quân Tường, đột nhiên nhớ tới những chữ người yêu viết lên người mình, bèn hỏi.
"Mấy chữ kia chính là ── ta yêu ngươi."
"Ta cũng yêu ngươi, Quân Tường."
Cuối cùng, do miệt mài quá độ, một Phượng Tần đau nhức từ đầu đến chân chỉ có thể nhờ Lạc Quân Tường bế về Vĩnh Tường Cung. Vừa ra khỏi cửa Ngự Thư Phòng, Phượng Tần ngượng chín người mà đem mặt vùi vào ngực tình nhân, cho đến khi nằm được trên giường ngủ của Vĩnh Tường Cung. Tận mười ngày sau, thái giám và thị vệ Vĩnh Tường Cung không thấy nổi mặt Hoàng Hậu ở bất cứ đâu.
Nghĩ đến đây, Lạc Quân Tường cúi đầu trong nhớ nhung tơ tưởng riêng tư, bất đắc dĩ nỗi nhớ lại nổi lên: Ai, Tần đến bao giờ mới về đây? Nghĩ chuyện trước kia, thân thể lại nóng lên rồi. . . . . .
"Nô tài tham kiến Hoàng Thượng."
"Bình thân." Lạc Quân Tường phục hồi tinh thần lại.
"Khải tấu Hoàng Thượng, Tề Vương Gia cầu kiến, mang theo thư tám trăm dặm cấp báo từ Khanh Vương Gia."
Tám trăm dặm cấp báo? Nhất định là tin tức gì trọng yếu. "Truyền."
"Vâng!"
Lạc Quân Tề tay cầm theo tín thư mà tiến vào, "Thần đệ khấu kiến Hoàng Huynh."
"Bình thân, mau đưa cấp tín lên đây."
"Phải"
Lạc Quân Tường cẩn thận mà đọc, biểu tình càng lúc càng lộ vẻ vui sướng tột cùng.Lạc Quân Tề thấy cũng đoán được là tin tốt lành rồi , "Hoàng Huynh, Quân Khanh viết gì thế?"
Lạc Quân Tường xem xong hưng phấn nói: "Quân Khanh viết lại là từ khi Tần đưa đại pháo đến trợ chiến, Thiên Triều ta không tổn một binh một tốt đã đánh bại Thần Khê Quốc. Thần Khê Quốc chẳng những đáp ứng việc ký hiệp ước hòa bình vĩnh viễn cùng ta, hàng năm tuân thủ tiến cống. Hơn nữa để cam đoan thành ý giao hảo, bọn họ còn đề nghị cho Vương tử Thần Khê Quốc cùng một Vương Gia của Thiên Triều ta thành thân, hai nước kết tình thông gia vững bền."
"Cái gì? ! Một vị Vương Gia thành thân với Vương tử Thần Khê Quốc?"
Lạc Quân Tề nhất thời kinh hãi, trong triều chỉ có mỗi mình và Quân Khanh làm đến hàm Vương Gia. Cuộc sống độc thân ta còn hưởng thụ chưa xong mà, Lạc Quân Tề thật sự không cam tâm chấm dứt cuộc sống hưởng thụ tự do tự tại bây giờ, "Hoàng Huynh a, chúng ta có thể thương lượng chút được không?" Hắn a dua địa nói.
"Không cần thương lượng. Ngươi muốn gì Trẫm chẳng biết tỏng rồi hay sao." Lạc Quân Tường nói: "Ngươi yên tâm, trong này viết rõ phải liên hôn với Khanh Vương Gia."
Nghe xong, Lạc Quân Tề lập tức thở hắt ra, vỗ vỗ ngực nói: "Hô, làm ta sợ muốn chết. Không phải ta là tốt nhất. Nhưng sao bọn họ lại nhất định phải chỉ định Quân Khanh chứ?"
"Chuyện này Trẫm cũng không rõ, nhưng trong này có viết vị hoàng tử kia tháng sau sẽ đến Thiên Triều ta thương nghị. Trẫm lúc đó sẽ quyết định đàng hoàng. Dù sao đây cũng là chuyện hạnh phúc cả đời của Quân Khanh, không thể khinh suất được. Tần và Quân Khanh mùng sẽ bắt đầu đưa quân quay về. Hôm nay mùng , vậy là ngày mai bọn họ bắt đầu xuất phát, ước chừng nửa tháng sẽ về tới."
"Hoàng Tẩu sắp trở lại, Thần đệ nên chúc mừng Hoàng Huynh ." Lạc Quân Tề biết Lạc Quân Tường và Phượng Tần tình thâm ý trọng, cũng hiểu huynh trưởng nhớ người yêu đến mức nào.
"Thật hy vọng ngày đó có thể đến nhanh." Lạc Quân Tường nói.