Màn đêm buông xuống, Lộ Ánh Tịch nằm trên giường được lót đệm tơ tằm mềm mại, nhưng lại trằn trọc không ngủ được, đến khi trời gần sáng mới thiếp đi. Nàng mơ mơ màng màng không được bao lâu thì chân trời đã sáng tỏ. Nàng dụi mắt ngồi dậy, thở dài một hơi, nhắc nhở chính mình hãy tạm gác nữ nhân tình trường sang một bên.
Ngày hôm đó, biển người xô đẩy trước cổng thành càng nhiều hơn. Không ít hán tử lưng mang hành lý, một tay bế con, một tay dẫn thê tử, cho rằng có thể lập tức ra khỏi thành.
Lộ Ánh Tịch mặc trang phục nam tử tham gia vào doanh y, một mặt khám bệnh cho từng người dân, một mặt kiên trì giải thích vì sao cần phải ba ngày sau mới chẩn đoán chính xác.
Một buổi sáng bận rộn liên tục đã trôi qua, nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ngay cả nói nàng cũng thấy đau.
“Lộ huynh, ba mươi doanh y đều được dựng xong.” Phạm Thống đến báo cáo, ánh mắt sáng ngời lướt qua khuôn mặt có chút tiều tụy của nàng, không khỏi hạ giọng nói: “Lộ huynh nghỉ ngơi một lúc đi, chớ để bản thân suy sụp.”
“Ừ.” Lộ Ánh Tịch lên tiếng trả lời, gọi một đệ tử Huyền môn túc trực đến thay phiên cho nàng, sau đó nàng về lại tường thành.
Sau khi hai người họ đến ngồi trong phòng nghỉ dưới cổng thành để uống chén trà, nàng mới từ từ mở miệng nói: “Phạm huynh, ngươi ngồi xuống đi. Ta muốn chẩn mạch cho ngươi.”
Phạm Thống nhăn mày thật chặt, hai tay vô thức để sau lưng, trả lời nàng: “Đa tạ Lộ huynh, nhưng Phạm mỗ tự biết bản thân khỏe mạnh, không cần bắt mạch.”
“Bát thuốc hồi sáng ngươi đã uống chưa?” Lộ Ánh Tịch nhìn hắn ta chằm chặp, thấy đáy mắt hắn ta xuất hiện một vòng xanh thẫm liền biết bệnh tình đã nghiêm trọng.
Phạm Thống cắn môi không hé răng.
Lộ Ánh Tịch bất đắc dĩ thở dài, đứng lên nhìn thẳng vào mắt hắn ta, nghiêm mặt nói: “Phạm huynh, ta cũng không giấu ngươi nữa. Ngươi có thể đã nhiễm bệnh dịch. Bắt đầu từ hôm nay ngươi không được đi lại khắp nơi, hãy ở trong phòng tĩnh dưỡng.”
Gương mặt Phạm Thống căng thẳng, một mực phủ quyết: “Phạm mỗ không thấy chỗ nào không khỏe!”
Lộ Ánh Tịch bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên đến gần, đưa tay lên trán hắn ta thử dò.
Phạm Thống lùi về sau theo bản năng, cảnh giác nhìn nàng không rời.
“Phạm huynh, ngươi đang sốt.” Lộ Ánh Tịch nhăn mặt, khẽ thở dài: “Ngay cả ngươi cũng không dám đối mặt với thực tế, thì những người dân nhiễm bệnh ngoài kia làm sao có dũng khí chữa bệnh hả?”
Phạm Thống sững sờ, á khẩu không trả lời được. Hắn ta không phải sợ chết, chỉ là không muốn ngồi chờ chết.
“Phạm huynh, mặc dù triệu chứng của ngươi rất giống với sốt rét, nhưng cũng có thể không phải.” Lộ Ánh Tịch dịu ngọt khuyên nhủ hắn ta, “Dù sao chăng nữa, ngươi cũng phải uống thuốc. Nói không chừng, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là có thể bình phục.”
Phạm Thống trầm ngâm trong chốc lát, mới lên tiếng nói rõ: “Phạm mỗ hiểu rồi. Phạm huynh yên tâm, không cần tự mình chẩn bệnh cho Phạm mỗ.”
“Sợ lây bệnh cho ta sao?” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, lòng dễ chịu hơn.
Phạm Thống không lên tiếng, phong thái kiên định cùng thẳng thắn đã bị bào mòn đi đôi chút, nhưng đôi mắt màu nâu phát ra tia sáng ôn hòa.
“Hãy nghỉ ngơi đi.” Lộ Ánh Tịch cười vỗ vai hắn, liền ra khỏi phòng uống trà, trở lại doanh y.
Phạm Thống chấn động nhìn theo bóng lưng của nàng, lòng cảm thấy khó hiểu, vai trái bỗng nóng rần rật khi bị nàng chạm vào.
Mặt trời lặn đằng Tây, chỉ còn một dải mây hồng vắt cuối chân trời. Không lâu sau, vầng sáng cuối cùng cũng tan mất, sắc trời chuyển sang tối đen.
Vất vả cực nhọc cả ngày, Lộ Ánh Tịch mệt mỏi rã rời. Nam Cung Uyên vẫn giữ bộ dạng nhã nhặn, không để lộ chút mệt nhọc nào.
“Sư phụ không mệt sao?” Sau khi dùng bữa tối, Lộ Ánh Tịch hiếu kỳ hỏi.
“Không mệt.” Nam Cung Uyên khẽ lắc đầu cùng khuôn mặt tươi tắn, mắt cười rạng rỡ. Những ngày được tự do gặp nàng sẽ không nhiều, thế nên cho dù có cực khổ hơn nữa, y cũng vui vẻ chịu đựng.
Cơn gió thoảng hiu hiu thổi qua đình viện, không khí mát rượi dễ chịu. Hai người sóng vai ngồi dưới mái hiên cong cong, chỉ cách nhau một khoảng ngắn nhìn nhau cười.
“Sư phụ, hôm nay Tế Nhân Đường lại có hơn trăm người chết.” Lộ Ánh Tịch thở dài, trong lòng cảm thấy bất lực.
Nam Cung Uyên thoáng buồn, vầng trán nho nhã thông minh ẩn giấu nét cô quạnh, “Nếu muốn cứu nhiều người nhất, chỉ có một cách.”
Hàng mi dài của Lộ Ánh Tịch run run, ngẩng phắt đầu nhìn y.
Sắc mặt Nam Cung Uyên vẫn bình thường, chỉ thêm lạnh lùng hơn, từ tốn nói: “Hiện tại đã có hơn bảy ngàn người được chuẩn đoán thực sự nhiễm bệnh, và khoảng mấy ngàn người có triệu chứng đáng ngờ. Hơn mười ngàn người này lại thành căn nguyên truyền nhiễm.”
“Sư phụ...” Lộ Ánh Tịch ngạc nhiên tột cùng trợn mắt nhìn y.
“Nếu có thể ra tay dứt khoát...” Nam Cung Uyên ngừng lại, cuối cùng cũng không nói hết câu, đôi mắt đen xẹt tia tình cảm thương xót không đành lòng.
Lộ Ánh Tịch chìm trong im lặng. Đương nhiên nàng biết lợi và hại trong cách giải quyết đó, nhưng sao có thể xuống tay làm điều tàn nhẫn như vậy? Không để lại một tia hy vọng sống sót nào cho bệnh nhân?
Nam Cung Uyên lẳng lặng ngắm nàng, đáy lòng cảm thấy vô cùng yên tâm. Bản tính thiện lương của nàng, mặc dù sẽ trở thành nhược điểm của nàng, nhưng y lại cảm thấy vui mừng.
“Phải chăng sư phụ cho rằng cần phải nhẫn tâm quyết đoán?” Lộ Ánh Tịch nhỏ giọng dò hỏi.
“Người nắm quyền cần phải có tính quyết đoán.” Nét mặt Nam Cung Uyên tối sầm đi, ánh mắt đông cứng lại sâu thẳm, “Hy sinh mười nghìn người để cứu hơn một trăm ngàn người, còn tiết kiệm thời gian và sức lực.”
Lộ Ánh Tịch há miệng muốn nói, nhưng suy nghĩ kỹ lại mím môi nuốt trở xuống. Có lẽ sắp tới Mộ Dung Thần Duệ sẽ lựa chọn làm như vậy, nhưng nàng nhất định sẽ cực lực ngăn cản.
Thấy biểu tình của nàng như vậy, Nam Cung Uyên cũng không muốn nói thêm nữa.
Dường như có một bức tường ngăn cách giữa hai người, hai chữ “Hoàng đế” đã thành cái gai trong tim, ngay cả nhắc dến cũng thành điều cấm kỵ.
Bầu không khí đang trầm mặc, thì có một võ tướng từ một khúc cua hành lang đi lại đây.
“Ty chức tham kiến Hoàng hậu nương nương!” Người nọ đến gần, chắp tay hành lễ.
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn hắn ta, nghi hoặc nói: “Có chuyện gì?”
“Khởi bẩm Hoàng hậu, ty chức thuộc Hữu vệ Cấm vệ quân, phụng mệnh Hoàng thượng đặc biệt đến Huy Thành.” Tướng sĩ kia bị bụi đất bám đầy tóc, lấy ra một túi gấm từ túi mang trên người, cung kính dâng bằng hai tay, “Hoàng thượng ra lệnh cho ty chức phải mang túi gấm này giao tận tay Hoàng hậu.”
“Túi gấm?” Lộ Ánh Tịch nhỏ giọng lặp lại, vô ý thức liếc nhìn Nam Cung Uyên đang ngồi bên cạnh.
“Vâng.” Người tướng sĩ trẻ tuổi cường tráng ấy khấu đầu, lại nói: “Hoàng thượng dặn dò, nếu Hoàng hậu có chuyện cần hồi đáp, có thể viết thư rồi giao cho ty chức mang về.”
Lộ Ánh Tịch nhận chiếc túi, cả buổi không lên tiếng.
Nam Cung Uyên lặng lẽ đứng dậy, gật đầu chào nàng một cái, liền xoay người đi khỏi.
Lộ Ánh Tịch lòng ngơ ngác thất thần, một lúc sau mới nói: “Làm phiền ngươi chờ ở đây.”
“Vâng, ty chức tuân mệnh.” Tướng sĩ kia cúi chào, đứng yên một chỗ nhìn nàng rời đi.
Lộ Ánh Tịch trở lại phòng của nàng, từ tốn mở túi gấm, lấy ra một cuộn giấy nhỏ từ bên trong.
Nàng mở cuộn giấy ra đọc, mới vài dòng đầu tiên đã khiến nàng muốn cười. Có thật Hoàng đế thực sự thương nhớ, mong ngóng nàng? Hay là đang lo nàng ở cùng với sư phụ?
Trên trang giấy trắng phẳng phiu, từng từ từng chữ chất phác, hùng hồn đập thẳng vào mắt nàng.
“Tịch, một ngày không gặp như cách ba thu. Trẫm luôn không tin mấy lời ủy mị của đám nho gia này. Nhưng bây giờ lại thấy không thể coi thường trí tuệ của cổ nhân được.”
Bức thư lần này tương đối dài, Lộ Ánh Tịch chỉ mới nhìn thấy dòng đầu tiên đã không nhịn được cười. Người này bỗng dưng nói những lời buồn nôn, nhưng không một chút ậm ờ.
“Trẫm nhận được tin tức, doanh y ở Huy Thành làm việc nghiêm túc nề nếp, cuối cùng bách tính trong thành cũng nhẹ lòng hơn. Thế nhưng vô số người nhiễm bệnh vẫn nhiều hơn trước, cho dù chuẩn đoán, cứu chữa cũng không kịp. Nếu nàng có thượng sách, thì đừng ngại nói thẳng với Trẫm.”
Dừng ở đây, Lộ Ánh Tịch khẽ than dài một tiếng. Phải chăng Hoàng đế muốn nàng ủng hộ hắn ra cái quyết định tàn nhẫn kia?
“Dịch thành không thích hợp ở lâu, nội trong ba ngày sau nàng phải về lại hoàng cung. Đừng khiến Trẫm lo lắng thêm nữa.”
Mệnh lệnh rõ ràng như vậy nhưng từ ngữ lại có vẻ dịu dàng thắm thiết. Phần đề tên vẫn chỉ một chữ “Thần” như trước, không có con dấu ngọc tỷ. Đó là phong thư từ người thân, chứ không phải là chiếu chỉ của Hoàng đế.
Lộ Ánh Tịch vừa mài mực vừa suy nghĩ. Xét đến cùng thì Hoàng đế luôn suy nghĩ cẩn trọng, sẽ không vì một số ít con dân mà xử trí theo cảm tính. Hắn là Đế vương, còn nàng vẫn là lòng dạ mềm yếu của phụ nữ.
“Hoàng thượng thánh an.” Nàng mới viết lời mở đầu thì dừng lại, cân nhắc dùng từ, “Thần thiếp ở Huy Thành mọi thứ đều ổn. Làm phiền Hoàng thượng quan tâm là lỗi của Thần thiếp. Thần thiếp khẩn cầu được ở lại Huy Thành thêm một thời gian nữa, để thay mặt Hoàng thượng chia sẻ nỗi lo này, góp một phần sức lực vì bách tính.”
Nàng ngừng bút, môi cười tự giễu. Nàng vò tờ giấy thành một cục, lại lấy một tờ giấy trắng khác trải lên bàn, viết lưu loát: “Hoàng thượng, muốn vượt qua tai ương ở Huy Thành, cần triều đình tiếp tục hỗ trợ nhân lực và tài lực. Xin Hoàng thượng tuyệt đối không nên vứt bỏ Huy Thành. Hai ngày nay, Phạm hiệp sĩ bôn ba trong thành, mệt mỏi nên đã bị bệnh. Hắn ta là tri kỷ của Hoàng thượng, nên Hoàng thượng sẽ không vì hắn ta bị nhiễm bệnh mà vứt bỏ hắn ta. Cũng với lý do đó, Thần thiếp tin tưởng Hoàng thượng cũng sẽ không nỡ vứt bỏ những con dân bị nhiễm bệnh này.”
Nàng thổi thổi nét mực cho mau khô, sau cùng nàng còn viết thêm một câu: “Thần thiếp sẽ hồi cung sớm.”
Lúc kí tên, nàng do dự một chút, cuối cùng nàng chỉ viết một chữ “Tịch”.
Nàng gấp thư bỏ vào trong túi gấm, đem nó giao cho tên tướng sĩ đang chờ bên ngoài phòng kia.
Tên tướng sĩ kia lĩnh mệnh mới đi, chỉ còn lại một mình nàng rảnh rỗi đứng tựa người vào trụ hành lang, tâm tư bay xa. Nàng chưa nghĩ tới, trận dịch bệnh ở Huy Thành này lại thu hẹp khoảng cách giữa nàng và Hoàng đế. Nàng cũng không biết là do đâu mà nàng bắt đầu nghĩ Hoàng đế không phải thâm trầm khó nắm bắt như vậy, dường như nàng có thể thực sự chạm đến trái tim mềm mại của hắn, cũng có thể thấy rõ một khía cạnh lạnh lùng hà khắc của hắn.
“Ánh Tịch.” Một tiếng gọi dịu dàng khẽ vang lên.
“Sư phụ.” Nàng đưa mắt nhìn về phía cuối hàng lang. Thực ra nàng cũng đoán rằng, sư phụ vẫn chưa rời khỏi, y chỉ đứng chờ nàng viết thư xong.
“Trái tim đã xác định chưa?” Nam Cung Uyên không đến gần, chỉ đứng từ xa mỉm cười với nàng.
“Chưa chắc.” Lộ Ánh Tịch khẽ đáp, đôi mắt u buồn. Nàng cảm thấy áy náy, thấy có lỗi với sư phụ. Mỗi khi nghĩ đến điều này, trái tim đều co rút đau đớn.
“Hắn đã nỗ lực vì ngươi rất nhiều, ngươi không thể làm hắn thất vọng.” Nam Cung Uyên lắng dịu nói, khóe môi vẫn mang theo ý cười ôn hòa không đổi, pha một chút thương tiếc cùng một ít yêu chiều.
“Nếu như đồ nhi làm sư phụ thất vọng...” Lộ Ánh Tịch nghẹn ngào, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh, chỉ rũ mi mắt xuống.
“Chỉ cần ngươi sống bình an vui vẻ, ta sẽ không cảm thấy thất vọng.” Nam Cung Uyên ngóng nhìn nàng, giọng nói ấm áp lại vang lên, “Đã nhớ chưa? Cũng đừng khiến sư phụ thất vọng.”
Lộ Ánh Tịch cúi gằm mặt một lúc lâu, sau đó ngẩng lên nhìn về phía cuối hành lang thì thân người với chiếc áo choàng màu xám đã không còn ở đó. Thay vào đó là một binh lính dáng vẻ vội vã, chạy nhanh như muốn xuyên qua hành lang gấp khúc. Hắn ta thấy nàng đứng ở đây, liền dừng lại hành lễ.
“Chuyện gì mà khẩn trương vậy?” Lộ Ánh Tịch khẽ nhíu mày, nhớ mang máng người kia là thủ hạ của Phạm Thống.
“Phạm đại ca sốt cao bất tỉnh rồi.” Tiểu binh không rành lễ nghi cung đình kia hoảng hốt trả lời.
Lộ Ánh Tịch căng thẳng, lập tức vội vã đến phòng của Phạm Thống.